Mặc dù trong thư Diệp Hàng không nói tới muốn đi Bắc Vực làm cái gì, nhưng Diệp Viễn lại có thể cảm giác được, chuyện hắn muốn đi làm lần này chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Nếu không, phụ thân và mẫu thân sẽ không dùng loại phương thức này đến cáo biệt với mình.
Kết hợp với một chút tin tức nghe được từ chỗ Nam Phong Dật, năm đó Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng là bị người đuổi giết đến Yến quốc. Theo như cái này thì khả năng bọn họ có kẻ thù rất cường đại, nếu không sẽ không từ Bắc Vực xa xôi đi xuống Nam Vực.
“Thiếu gia, có phải Đông gia đã xảy ra chuyện gì hay không? Khi nào thì Đông gia có thể trở về?” Thấy Diệp Viễn trầm ngâm không nói, Phùng Tam nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không có việc gì. Bọn họ có việc phải đi xa nhà một chuyến, trong thời gian ngắn chỉ sợ không về được, về sau Diệp gia chúng ta không còn ai ở Dược Hương Các, còn muốn làm phiền Phùng chưởng quỹ hao tổn nhiều tâm trí.” Diệp Viễn cười nói.
Thiếu gia nói gì vậy. Đối với lão Phùng ta mà nói, Dược Hương Các giống như nhà của mình vậy. Đợi đến khi Đông gia trở về, ta nhất định trả lại cho hắn một cái Dược Hương Các nguyên vẹn từ đầu đến cuối!” Phùng Tam nói.
“Ha ha, vậy thì đa tạ Phùng chưởng quỹ rồi. Nếu phụ thân và mẫu thân đã đi rồi, ta cũng không lưu lại nữa, chuẩn bị lên đường đi u Vân tông. Phùng chưởng quỹ, sau này còn gặp lại!” Diệp Viễn phất tay cáo biệt với Phùng Tam.
Phùng Tam nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn đi xa, nước mắt tuôn đầy mặt.
Chỉ chớp mắt, vậy mà người của Diệp gia đã đi hết.
Ngoài hoàng thành, lúc Diệp Viễn nhìn thấy Nam Phong Nhược Tình và Nam Phong Chỉ Nhu, không khỏi hơi sững sờ.
“Diệp Viễn, ngươi thật sự là cái đồ máu lạnh vô tình, trước khi đi cũng không từ biệt được với chúng ta một tiếng!” Nam Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
Diệp Viễn thấy thế cười khổ: “Nam Phong lão sư, sư tỷ, ta là sợ nỗi khổ ly biệt gây nhiều bi thương, mới không chào từ biệt hai vị, không ngờ hai vị lại tới tận đây tiễn đưa.”
“Hừ! Ai đến tiễn đưa ngươi? Chúng ta tới đây là để tìm Mạc sư huynh!” Nam Phong Chỉ Nhu nói.
Diệp Viễn mỉm cười, nha đầu này thật đúng là sĩ diện, lại có thể dùng loại lý do này đến qua loa tắc trách, không phải quá ngây thơ rồi sao?
“Là vậy à, không biết sư tỷ tìm Mạc sư huynh có chuyện gì?” Diệp Viễn hỏi.
“Hứ, nhìn như cỏ vẻ ngươi không tin, không tin thì ngươi đi hỏi Mạc sư huynh đi!”
Diệp Viễn sững sờ, thái độ của nha đầu này như vậy, chẳng lẽ thật là đến tìm Mạc Vân Thiên?
Nam Phong Nhược Tình cười nói: “Ngươi cái cô nàng này, còn thích thừa nước đục thả câu! Diệp Viễn, kỳ thật là chúng ta chuẩn bị cùng đi u Vân tông với ngươi!”
“Bằng vào trình độ đan đạo của Nam Phong sư muội, thì đã sớm có tư cách tiến vào tông môn. Nhưng nàng vì hoàng thất Tân quốc, lựa chọn ở lại học viện. Hiện tại chuyện ở Tân quốc đã ổn định, nàng cũng có thể yên tâm rời đi rồi. Còn Nam Phong Chỉ Nhu, thì là lấy thân phận tùy tùng của nàng tiến vào tông môn.” Mạc Vân Thiên lên tiếng giải thích với Diệp Viễn.
Diệp Viễn nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!