Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Thế chẳng phải là không giải được sao?” Thuộc hạ kinh ngạc nói. 

             Lương Văn lại lắc đầu, nói: “Không phải là không giải được mà là đao của Khưu Thừa Chí không đủ nhanh!” 

             Khoái Đao không đủ nhanh! 

             Điều này có lẽ là sự châm biếm lớn nhất. 

             Phụt phụt phụt… 

             Đột nhiên ánh kiếm lóe lên. 

             Trong nháy mắt, thân thể Khưu Thừa Chí trúng vài nhát kiếm, thảm thiết ngã xuống đất. 

             “Đao pháp không tệ, chỉ tiếc là còn chưa tới!” Diệp Viễn thản nhiên nói. 

             Đao ý và kiếm ý cùng thuộc tầng quy tắc thứ nhất. 

             Khưu Thừa Chí toàn thua! 

             Khưu Thừa Chí giãy dụa muốn bò dậy, quỳ trước mặt Diệp Viễn, nói: “Khưu Thừa Chí cảm tạ ơn đại nhân đã không giết, ta nguyện đi theo đại nhân!” 

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đứng lên đi, chờ một bên.” 

             Khưu Thừa Chí không dám chống lại, bò dậy rũ đầu đứng một bên. 

             “Hừ! Đúng là tên phế vật! Khưu Thừa Chí, người đúng là càng lăn lộn càng thụt lùi! Nếu đã thua rồi thì ngươi còn không đi chết đi?” 

             Đúng vào lúc này, trong đám người có một tiếng hừ lạnh lùng vang lên. 

             Cây thương lạnh lùng như nhô ra từ Cửu U, khóa chặt Khưu Thừa Chí lại. 

             Sắc mặt Khưu Thừa Chí biến đổi, kinh ngạc kêu lên: “Thương Tuyệt Trịnh Thiên Dương!” 

             Cây thương này mang theo khí thế thống trị thiên hạ mà không thể đoán trước được. 

             Thậm chí đám người còn không cảm nhận được cây thương đang ở đâu! 

             “Trịnh Thiên Dương hạng mười! Hắn ta cũng tới rồi!” 

             “Cây thương mạnh quá! Hắn ta muốn giết Khưu Thừa Chí!” 

             “He, Khưu Thừa Chí là tên thần phục đầu tiên bị giết, đây là muốn vả mặt mà!” 

             … 

             Mọi người đều không phải kẻ ngốc, lập tức có người suy đoán ý đồ của Trịnh Thiên Dương. 

             Chỉ là, cho đến bây giờ chỉ nghe âÂm thanh chứ không thấy người! 

             Đột nhiên, tất cả mọi người như bị hoa mắt. 

             Một cây trường thương màu lam nhạt đã xuất hiện cách Khưu Thừa Chí khoảng ba xích. 

             Ba xích đối với thương pháp chỉ tiến không lùi thì chỉ là trong nháy mắt. 

             Điều này đã quyết định cái chết của Khưu Thừa Chí. 

             “Càn Khôn!” 

             Trong phút chốc, đột nhiên thân hình của Diệp Viễn biến mất tại chỗ. 

             Lúc xuất hiện trở lại đã ngăn trước người Khưu Thừa Chí. 

             Rầm! 

             Một tiếng nổ mãnh liệt truyền tới, thân hình của Trịnh Thiên Dương liên tiếp lùi về sau mười mấy bước mới miễn cưỡng ổn định được. 

             Mà Diệp Viễn vẫn đứng yên không nhúc nhích! 

             Sắc mặt Trịnh Thiên Dương biến đổi, ánh mắt nhìn Diệp Viễn vô cùng kiêng kị. 

             Hắn ta đã dốc sức nhất định phải tấn công được một cú, thế mà bị Diệp Viễn ngăn lại! 

             Hơn nữa, lúc thế thương của hắn ta gần đạt đỉnh điểm thì lại bị chặn cứng lại! 

             Lúc này Diệp Viễn đang khoanh tay, thản nhiên đứng nhìn hắn ta, nói: “Thương pháp không tệ! Nhưng ngươi không khiến ta cảm thấy có hứng. Thần phục hoặc là chết!” 

             Diệp Viễn tới đây đương nhiên không phải là để xưng bá ở Hoa Dương Thành. 

             Hắn muốn mượn tay những cường giả này để rèn luyện bản thân. 

             Những tên vô cùng hung ác này có kinh nghiệm chiến đấu một đời, chắc chắn là đối thủ tốt nhất để rèn luyện. 

             Nhưng thế cũng phải xem đối thủ là ai. 

             Ít nhất, mười hạng đầu đã xuất hiện, nhưng Diệp Viễn vẫn không hào hứng xuất chiêu. 

             Trịnh Thiên Dương rất mạnh nhưng vẫn không khiến hắn thấy hứng thú. 

             Sắc mặt Trịnh Thiên Dương biến đổi không ngừng, cuối cùng cũng ôm quyền hành lễ: “Trịnh Thiên Dương nguyện thần phục!” 

             Không thần phục thì chỉ có chết! 

             Khoảnh khắc vừa nãy, thắng bại đã rõ, không cần phải đấu lại nữa. 

             Tuy hắn ta đã có tiến bộ hơn so với Khưu Thừa Chí, nhưng cũng chỉ có thể ép Diệp Viễn rời khỏi chỗ đó thôi. 

             Nếu chiến đấu thật thì hắn ta sẽ chết chắc trong ba chiêu! 

             Trịnh Thiên Dương cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể tự mình tìm chết được? 

             Chỉ là màn này khiến mọi người nhìn mà chấn động. 

             Nói thì chậm nhưng thực ra từ lúc Trịnh Thiên Dương mở lời đến khi bị đánh lui cũng chỉ trong thời gian ba hơi thở mà thôi. 

             Rất nhiều người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã kết thúc rồi. 

             Giây trước, Trịnh Thiên Dương còn đang cười nhạo Khưu Thừa Chí là kẻ phế vật. 

             Giây sau tự hắn ta đã thần phục rồi. 

             Đúng là cảnh tượng buồn cười! 

             Chỉ là không ai cười ra tiếng. 

             Trái lại còn bị chấn động sâu sắc. 

             Ngay cả Trịnh Thiên Dương xếp thứ mười cũng không vượt qua được một chiêu dưới tay Diệp Viễn. 

             Rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào? 

             Sau Trịnh Thiên Dương, lập tức im lặng khá lâu. 

             Không có ai đứng ra. 

             Diệp Viễn vẫn ngồi trên mặt đất đợi người khiêu chiến tiếp theo. 

             Một canh giờ sau, sáu thân hình bước ra khỏi đám người, vây quanh Diệp Viễn. 

             Sáu người này, người nào cũng có khí thế đè ép người! 

             Sự xuất hiện của sáu người này khiến người ta xôn xao trong nháy mắt. 

             “Chu Kiếm hạng chín, Tiền Dư Hoài hạng tám, La Chân hạng bảy, Lãnh Hạ hạng sáu, Lăng Bộ hạng năm, Triệu Thần Đông hạng bốn! Mười cường giả đứng đầu, bây giờ đã có sáu người đến rồi!” 

             “Tuyệt quá! Bùng nổ quá! Không ngờ tên đến từ bên ngoài này lại có thể ép sáu người trong mười người đứng đầu cùng liên thủ! Hơn nữa sáu người này thực lực gần với nhau, người này còn mạnh hơn người kia!” 

             “Xem ra sáu người bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng nên mới chọn liên thủ!” 

             … 

             Vùng đất lưu đày, từ trước đến giờ không phải là nơi nói chuyện quy tắc. 

             Nơi này chỉ tôn thờ nắm đấm! 

             Khi mà bọn họ cảm thấy có thể không đánh thắng được ngươi thì sẽ không do dự gì mà chọn liên thủ giết địch! 

             Không hề tồn tại một đấu một! 

             Sáu người chia thành sáu nơi để đứng, sát cơ đã được hình thành. 

             Dù sáu người bọn họ chưa từng liên thủ với nhau, nhưng trong sự giết chóc vô tận, bọn họ đã sớm nắm chắc sát cơ, đạt tới đỉnh cao. 

             Thế nên phối hợp với nhau cũng sẽ không lộ ra sự không ăn ý! 

             “Kẻ mới tới, ngươi rất mạnh! Nhưng ngươi quá ngạo mạn rồi! Ở vùng đất lưu đày, người ngạo mạn chỉ có một kết cục là chết!” Lăng Bộ xếp thứ năm trầm giọng nói. 

             “Ha ha, tiểu tử, ngươi tưởng là nơi này giống bên ngoài, chúng ta sẽ chọn từng người một khiêu chiến với ngươi sao? Đúng là trò cười!” La Chân xếp thứ bảy lạnh lùng cười. 

             Thấy sáu người tới, Diệp Viễn chầm chậm đứng dậy, cười nói: “Ta có thể cảm nhận được các ngươi rất mạnh, hy vọng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!” 

             La Chân lạnh lùng cười: “Không khiến ngươi thất vọng mà sẽ tiễn ngươi lên đường! Giết!” 

             Vừa nói xong thì sáu người cùng tấn công! 

             Thanh thế này khiến tất cả mọi người ở đó đều biến sắc. 

             Sự phối hợp của sáu người đúng là vô cùng kỳ diệu! 

             Ai cũng không thể tưởng tượng nổi đây lại là lần đầu tiên bọn họ liên thủ đối đầu với kẻ địch! 

             Quy tắc mà sáu người am hiểu không giống nhau, nhưng khi cùng phối hợp thì lại cực kỳ đỉnh cao, như thể hoàn toàn bao trùm trời đất này. 

             Mà tất cả mọi thứ bên trong đều bị nghiền nát. 

             “Mạnh quá! Sáu người cùng phối hợp tấn công, có lẽ có thể lay chuyển được Địch Tinh hạng ba nhỉ?” 

             “Cái tên kia quá khinh địch! Tổ hợp của sáu người này ngay cả Đại Cực Thiên Vị cũng phải ngán ngẩm biến sắc! Chỉ dựa vào hắn thì có thể ngăn lại được không?” 

             “Trận đấu kết thúc rồi! Tư chất của tên đó đúng là lãng phí mà!” 

             … 

             Sự phối hợp hoàn hảo của sáu người gợi lên sự kinh ngạc cảm thán của người khác. 

             Nhưng phối hợp chỉ là thứ yếu. 

             Thực lực riêng của sáu người này đã đạt đến trình độ cao nhất của Tiểu Cực Thiên Vị! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!