Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Vương Thiết, Ninh Tứ Thành của bọn ta phát hiện đống Bạch Tống m này trước, các ngươi còn dám giành với bọn ta à?” 

             “Lương Văn, con mẹ nó não của ngươi bị hỏng rồi à? Ở vùng đất lưu đày này, ai lại nói với ngươi ai phát hiện trước chứ? Người nào giành được thì của người đó!” 

             “Con mẹ ngươi! Lão tử chém chết ngươi!” 

             “Sợ ngươi à! Các huynh đệ, giết cho ta!” 

             … 

             Trong khu rừng rậm, hai người kia vừa không hợp ý nhau liền rút dao chém giết. 

             Mặc dù cả hai bên đều là Tiểu Cực Thiên Vị nhưng mà sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh. 

             Trong chốc lát bọn họ đã chém giết đến mức không thể ngừng được. 

             Đặc biệt là tên Vương Thiết và Lương Văn kia, hai người bọn họ đã đánh được hàng chục chiêu thức ngay trong chớp mắt, không có ai có thể đến gần bọn họ được. 

             “Con bà nó, Ninh Tứ Thành của bọn ta không lấy được thì Hoa Dương Thành của các ngươi cũng đừng mơ lấy được! Trương Dương, đi phá nát Bạch Tống m cho lão tử, không được để sót một cái nào!” 

             Tên Lương Văn kia đã dần dần không còn đủ sức, hắn ta lập tức nổi giận và muốn phá hủy mảnh Bạch Tống m kia. 

             Bạch Tống m là một loại thiên dược vô cùng hiếm có, bây giờ bỗng nhiên có mấy chục cây xuất hiện ở nơi này, dĩ nhiên cả hai bên đều vô cùng thèm muốn nó. 

             Trương Dương nhận được mệnh lệnh liền vung đao đẩy lùi đối thủ và chạy nhanh như chớp về phía Bạch Tống m. 

             Thân pháp của hắn ta cực kỳ nhanh nhẹn, đối thủ căn bản không thể đuổi kịp. 

             Trương Dương nhìn thấy Bạch Tổng m đã ở trước mắt liền đưa tay vung đao một cái! 

             Thế nhưng ngay vào lúc này bỗng nhiên có sự khác thường. 

             Trương Dương chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái, một bóng người đã chặn lại ở trước mắt hắn ta. 

             Rầm! 

             Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ đối thủ thì cơ thể đã trực tiếp bay thẳng ra ngoài. 

             “Không ngờ vừa đến vùng đất lưu đày đã gặp được nhiều Bạch Tống m đến như vậy, thật là may mắn!” 

             Một người thanh niên áo trắng cầm lấy Bạch Tống m với vẻ mặt vô cùng hài lòng. 

             Dĩ nhiên người thanh niên áo trắng này chính là Diệp Viễn vừa mới bước vào vùng đất lưu đày cách đây không lâu. 

             Khi hắn còn đang cảm thấy mờ mịt thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau vô cùng dữ dội ở bên này, vì vậy hắn đã đến nơi phát ra âÂm thanh. 

             Không ngờ lại nhìn thấy cả mảnh đất Bạch Tông m lớn đến như vậy. 

             Bạch Tông m chính là một loại chủ dược của thiên đan hoàng cấp Ngọc Kỳ Địch Trần Thiên Hoàng Đan. 

             Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Viễn lại khiến cho cuộc chiến khốc liệt của hai bên ngừng lại. 

             Diệp Viễn không nhanh không chậm mà cất Bạch Tống m và nói một cách bình tĩnh: “Các ngươi đánh tiếp đi, không cần để ý đến ta, ta lấy Bạch Tông m xong sẽ đi ngay.” 

             Cả hai bên ngừng đánh nhau và lặng lẽ bao vây Diệp Viễn ở giữa, chặn hết tất cả mọi đường lui của hắn. 

             “Ha ha, lại là một tên tiểu tử không biết sống chết!” Vương Thiết nở một nụ cười đầy ẩn ý. 

             “Nhìn bộ y phục này, chắc hẳn là người của Võ Định Thiên Tông đúng không? Có vẻ như lần này người đến là một tên ngốc rồi!” Lương Văn lạnh lùng cười lên và nói. 

             “Tiểu tử, mau giao thứ được tìm thấy ở trên người của ngươi ra, rồi quỳ xuống dập đầu ba lần thì Thiết ca ta có thể tha cho ngươi một mạng, sau này cho ngươi đi theo Thiết ca.” Vương Thiết cười nói. 

             Vương Thiết và Lương Văn không chỉ không tức giận mà trái lại còn trông rất vui vẻ. 

             Thông thường những người đệ tử của các tông môn đến vùng đất lưu đày rèn luyện đều mang theo rất nhiều bảo bối bên người, những thứ kia quý giá hơn Bạch Tống m rất nhiều. 

             Sau khi những đệ tử của các tông môn đến đây rèn luyện bước vào nơi này đều vô cùng cẩn thận như đi trên mặt băng mỏng. 

             Tên này thì giỏi rồi, trực tiếp chạy đến khoác lác ở trước mặt cả hai thế lực lớn, thật là buồn cười! 

             Nếu như đã như vậy thì dĩ nhiên bọn họ cũng không khách sáo nữa, bọn họ sẽ vui lòng nhận lấy những bảo bối ở trên người Diệp Viễn. 

             Diệp Viễn cũng không quan tâm những người đang bao vây mình. 

             Sau khi lấy hết Bạch Tống m thì hắn chỉ vào Vương Thiết và nói: “Ngươi đến đây nói cho ta biết các thế lực phân bố ở tầng thứ nhất của vùng đất lưu đày, sau đó quỳ xuống dập đầu ba lần rồi cút đi!” 

             Vương Thiết sửng sốt, hình như tên tiểu tử đến rèn luyện này có điều gì đó khác với người bình thường! 

             Ồ... 

             Có vẻ như tên này đúng là một tên ngốc! 

             “Ha ha ha, tiểu tử, e rằng ngay cả tên của bản thân mình ngươi cũng không biết nhỉ? Bảo Thiết ca ta quỳ xuống với ngươi à, ngươi nhận nổi sao?” Vương Thiết lớn tiếng cười lên và nói. 

             “Nghe cho rõ đây, Thiết ca của bọn ta chính là đại ca thứ hai mươi chín của Hoa Dương Thành!” 

             “Nếu như ngươi không biết thứ hạng hai mươi chín có nghĩa là gì thì ta nói cho ngươi biết, sức mạnh của đại ca là vô địch trong số Tiểu Cực Thiên Vị của tông môn các ngươi!” 

             “Tiểu tử, còn không mau quỳ xuống tạ tội!” 

             … 

             Những tên lâu la lập tức nói thân phận của Vương Thiết ra để hù dọa Diệp Viễn. 

             Thế nhưng Diệp Viễn lại không hề sợ hãi mà bình tĩnh nói: “Ngươi cứ việc quỳ xuống là được, ta nhận nổi!” 

             Ánh mắt của Vương Thiết bỗng lạnh xuống, hắn ta nói: “Cái tên không biết điều này, nếu như ngươi đã tự tìm đường chết, vậy thì Thiết ca ta sẽ tiễn ngươi một đoạn! Lên!” 

             Vút vút vút! 

             Vương Thiết vừa ra lệnh thì hơn mười bóng người đã nhào đến giết Diệp Viễn. 

             Lương Văn sợ thứ tốt sẽ bị Vương Thiết cướp mất nên cũng dẫn theo thủ hạ nhào lên chém giết. 

             Hơn hai mươi người Thượng Vị bao vây và nhào tới tấn công một Tiểu Cực Thiên Vị, khí thế vô cùng đáng sợ. 

             Không ai trong số những người này là người tầm thường. 

             Những người có thể sống sót ở trong vùng đất lưu đày đều là những người đã trải qua hàng trăm trận chiến, đôi tay không biết đã nhuốm phải bao nhiêu máu tươi. 

             Sức chiến đấu của bọn họ vĩnh viễn không phải thứ có thể đánh giá bằng cảnh giới. 

             Cho dù những người này chỉ là một tiểu lâu la thì cũng có thể chiến đấu hơn người bình thường ở bên ngoài. 

             Hơn hai mươi người đối phó với một người, có thể tưởng tượng ra được cảm giác áp bức kia. 

             Thế nhưng, Diệp Viễn lại né trái né phải trong đám người này giống như đang đi dạo một cách nhàn nhã vậy. 

             Thỉnh thoảng hắn búng ngón tay một cái, đao kiếm liền trực tiếp bay ra khỏi tay bọn họ. 

             Trong trận chiến đầy ánh lửa, Lương Văn vung đao chém tới. 

             Diệp Viễn khẽ lách người và vươn ngón tay ra một cái, Lương Văn loạng choạng, không kịp thu đao về. 

             Rầm! 

             Một đao này vừa đúng lúc đâm xuyên qua Vương Thiết! 

             Vương Thiết đến lúc chết cũng không dám tin tưởng mọi chuyện đang xảy ra ở trước mắt. 

             Một người đến rèn luyện sao có thể mạnh đến như vậy chứ? 

             Thì ra hắn ta mới là tên ngốc! 

             Ánh mắt của Vương Thiết dần dần tan rã và hoàn toàn mất đi ý thức. 

             “Chuyện này… Sao lại như thế chứ?” 

             “Thật… Thật mạnh! Hắn còn chưa ra tay thì Vương Thiết đã chết rồi ư?” 

             “Người rèn luyện này không giống với những người khác! 

             … 

             Lương Văn cũng không dám tin tưởng, hắn ta không bao giờ ngờ rằng đao của bản thân lại giết chết Vương Thiết một cách dễ dàng đến như vậy. 

             Khi nãy một đao kia của hắn ta giống như bị ma nhập mà bất giác đâm xuyên qua. 

             Thời điểm vô cùng vừa vặn! 

             Giống như Vương Thiết đã cảm thấy chán sống rồi và nhào đến lưỡi đao của hắn ta. 

             Phải biết rằng sức mạnh của hắn ta và Vương Thiết tương đương với nhau. 

             Cho dù muốn giết chết đối thủ thì ít nhất cũng phải đánh đến hàng trăm chiêu! 

             “Hắn ta không nói, hay là ngươi đến nói cho ta biết đi.” Diệp Viễn nói một cách lạnh nhạt. 

             “Vâng… Vâng! Đại… Đại nhân tha mạng!” Lương Văn buông đao xuống và trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt Diệp Viễn. 

             Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống. 

             Vùng đất lưu đày căn bản không hề có bất cứ quy định gì, nắm đấm của người nào cứng hơn thì người đó chính là lão đại! 

             Những người ở nơi này đều có lý do đáng chết nên Diệp Viễn cũng không cảm thấy có gánh nặng nào khi giết chết bọn họ. 

             Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Ta không thích giết người nhưng cũng không sợ giết người. Sao nào, bây giờ phải xem biểu hiện của các ngươi rồi.” 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!