“Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy trốn! Nếu ngươi là nam nhân thì hãy đường đường chính chính đấu với lão phu một trận!” Thiên sư Mịch La tức giận gào thét lên.
Lão ta đã cố gắng hết sức mình, thậm chí dùng cả Thiên Đạo Chân Võ.
Thiên Đạo Chân Võ của lão ta có thể dự đoán động tác tiếp theo của đối thủ một cách vô cùng chính xác.
Thế nhưng đáng tiếc rằng, nó hoàn toàn không có tác dụng đối với Diệp Viễn.
Lão ta mãi mãi không thể suy đoán được, giây tiếp theo Diệp Viễn sẽ xuất hiện ở nơi nào!
Không có gì có thể chính xác hơn khi dùng từ xuất thần nhập quỷ để miêu tả Diệp Viễn.
Khoảng không gian mà lão ta giữ chặt lấy căn bản không hề có tác dụng đối với Diệp Viễn, Diệp Viễn luôn có thể trốn thoát sự khống chế của lão ta một cách dễ dàng.
Thiên sư Mịch La gần như sắp phát điên cả lên.
Diệp Viễn nghe thấy vậy chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt và nói: “Một lão thất phu như ngươi mà ở đây giả làm nam nhân gì với ta chứ? Ngươi có bản lĩnh thì hãy ép cảnh giới đạt đến cảnh giới Cửu Văn Thiên Đạo Sơ Kỳ, ta đảm bảo sẽ đánh đến ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi đấy!”
Khóe miệng của thiên sư Mịch La khẽ co rút và trông có vẻ sắp phát điên lên.
Dựa vào sức chiến đấu của Diệp Viễn, nếu như lão ta có cùng cảnh giới thì chỉ có thể bị đè ép mà thôi!
Lão ta đã hoàn toàn không còn cách nào khác nữa!
Đánh thì không thể đánh lại, cãi nhau thì lại không thể cãi được, bây giờ còn làm gì được nữa chứ?
Nguyệt Mộng Ly đứng ở một bên với ánh mắt mơ hồ không rõ và cũng không biết nàng đang nghĩ đến điều gì.
Thế nhưng, nàng vẫn không hề ra tay tấn công mà chỉ yên lặng và đứng ở đó nhìn.
Ngay vào lúc này, một giọng nói vang vọng phát ra từ trong hang động.
“Mịch La, để cho hắn vào đi. Ngươi không đối phó được hắn đâu.”
Vẻ mặt của Mịch La khẽ thay đổi nhưng cuối cùng lão ta cũng không cam lòng mà cắn răng nói: “Vâng!”
Diệp Viễn nhìn lão ta một cái và lạnh nhạt cười lên nói: “Ngươi cứ tiếp tục cảm thấy tự trách đi, tốt nhất… ngươi hãy tự trách thêm một chục tỷ năm nữa. Có lẽ đến lúc đó tội ác của ngươi sẽ có thể giảm nhẹ đi một chút. À... Dĩ nhiên nếu như ngươi không cảm thấy tự trách thì sau này ta sẽ giúp ngươi một lần.”
Hắn nói xong liền nghênh ngang đi vào và bỏ lại Mịch La với gương mặt đầy vẻ tức giận.
Nguyệt Mộng Ly do dự một chút và cũng đi vào trong hang động.
Nàng dẫn Diệp Viễn đi băng qua hang động.
Ở phía trước, một khí tức cổ xưa và tang thương ập đến trước mặt.
Dường như loại khí tức này có từ thời xa xưa, như đang đứng trên tất cả chúng sinh!
Diệp Viễn càng đi về phía trước càng cảm nhận được luồng khí tức tang thương kia, thật khiến cho người khác phải quỳ xuống sùng bái!
Một tòa đại điện dưới lòng đất dần dần lọt vào trong đôi mắt của Diệp Viễn.
Một bóng lưng thẳng tắp đang quỳ trước mặt tám bức tượng thần đối diện Diệp Viễn.
Diệp Viễn ngước mắt nhìn vào tám bức tượng thần một cái và cảm thấy vô cùng hoảng hốt!
Ngay vào giây phút này, luồng khí tức như ngự trị ở trên chúng sinh kia trở nên đặc biệt lớn mạnh.
Tám bức tượng kia giống như có linh hồn mà cũng đang nhìn vào bản thân hắn!
Ánh mắt kia như đang khoét sâu vào trong tâm hồn!
Ngay vào lúc này, Diệp viễn lại cảm thấy vô cùng muốn quỳ xuống bái lạy!
Tám bức tượng thần này muốn khiến cho bản thân hắn đầu hàng!
Trong lòng Diệp Viễn cảm thấy chấn động, hắn vội vàng sử dụng Thiên Đạo chi lực của tiểu Thông Thiên Sơn để đối phó với luồng sức mạnh này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!