Giản Như Phong cũng chỉ mạnh hơn thiên sư Mịch La một chút mà thôi.
Vì vậy lão ta phải mượn lấy sức mạnh cả hàng trăm cường giả của Giản gia mới có thể bảo vệ Thiên Cơ!
Hàng chục tỷ năm trước, Diệp Viễn đã từng xuất hiện và cũng từng thu hút sự chú ý của thiên sư Mịch La.
Đáng tiếc rằng Diệp Viễn đến nơi này bằng cách xuyên qua thời không, Thiên Cơ vốn dĩ cũng chỉ là một thứ viển vông.
Ngoài ra bản thân Diệp Viễn cũng vô cùng khó đoán nên thiên sư Mịch La căn bản không thể tìm được hắn.
Hơn nữa, khoảng thời gian mà Diệp Viễn xuất hiện cực kỳ ngắn, sau này lại càng không xuất đầu lộ diện, vì vậy Mịch La căn bản chưa từng nhìn thấy Diệp Viễn.
Tuy nhiên, chính hai tên mà lão ta chưa từng gặp mặt bao giờ đã khiến cho lão ta chịu đựng sự tủi nhục vô tận, khiến lão ta phải chịu sự đau đớn thiên đao vạn quả ở Tổ Địa!
Chỉ có bản thân lão ta mới hiểu được nỗi buồn khổ này.
Điều càng đáng giận hơn chính là lão ta lại bị đánh bại một cách khó hiểu.
Thậm chí lão ta còn không biết đối thủ của lão ta là người nào!
Mãi cho đến gần đây khi truyền thuyết về Thanh Huyền song thánh truyền đến từ Nhân tộc thì thiên sư Mịch La mới bừng tỉnh và nhận ra!
Khi kết hợp với thiên đạo ban đầu lão ta tính toán thì thiên sư Mịch La đã dễ dàng đoán ra Diệp Viễn chính là người mà lão ta đã tìm kiếm nhưng không thể tìm ra vào năm đó!
Ngày hôm nay khi lão ta gặp được Diệp Viễn, nỗi tức giận này cũng không thể kiềm chế được nữa mà bộc phát ra!
“Khà khà..., tiểu tử, thì ra ngươi biết lão phu à! Ngươi hại lão phu hàng chục tỷ năm không được sống yên bình, ngày hôm nay mặc dù ngươi tự dâng mình đến cửa nhưng ta sẽ không tha cho ngươi!” Thiên sư Mịch La cười lên một cách kỳ quái.
Diệp Viễn nói với vẻ mặt buồn bã: “Thật ngại quá, hại ngươi trở thành như vậy, trong lòng ta vẫn cảm thấy tự trách bản thân.”
Thiên sư Mịch La lạnh lùng cười lên và nói: “Bây giờ tự trách à, đã muộn rồi!”
Diệp Viễn vội vàng xua tay và phấn khích nói: “Không muộn không muộn đâu, ta đang tự trách rằng ngươi còn chưa đủ thảm đấy! Hôm nay lại gặp được ngươi, đúng là quá tốt rồi!”
Vẻ mặt của thiên sư Mịch La thay đổi dữ dội, lão ta gào thét lên: “Muốn chết!”
Khí tức đáng sợ bùng nổ ngay lập tức, thiên sư Mịch La vung tay đấm lên một cái, cả không gian đều rung lên.
Thiên Đạo chi lực khủng khiếp đã trực tiếp đè ép không gian mà Diệp Viễn đang đứng đến cực hạn.
Khóe miệng của Diệp Viễn cong lên, cả người hắn lóe lên một cái và biến mất ngay tại chỗ!
Rầm!
Nắm đấm của thiên sư Mịch La đánh vào không trung, vẻ mặt không khỏi thay đổi.
“Tiểu tử, ta xem ngươi có thể chạy trốn đi đâu khi ở trong Tổ Địa của Thần tổ ta!”
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Thiên sư Mịch La đã hoàn toàn bùng nổ và đánh đến mức cả không gian đều rung chuyển.
Thế nhưng, dường như phần không gian của Tổ Địa được bảo vệ bởi một sức mạnh nào đó nên không hề sụp đổ.
Thế nhưng cho dù thiên sư Mịch La có cố gắng như thế nào đi nữa thì lão ta cũng không thể chạm đến một góc áo của Diệp Viễn.
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Thiên sư Mịch La à, ngươi giám sát cả thiên hạ vì Thần tộc, vậy ngươi có đếm được đã có bao nhiêu người gián tiếp và trực tiếp chết ở dưới tay của ngươi hay không? Những tội ác mà ngươi đã phạm phải chồng chất không thể kể hết! Hàng chục tỷ năm này không hề đủ để chuộc lại cho những tội ác của ngươi! Bây giờ ngươi đã cảm thấy đau khổ rồi à? Vậy thì những thiên tài của các tộc đã chết trong tay ngươi, ngươi có hiểu được sự đau khổ của bọn họ hay không hả?”
Trong giọng điệu của Diệp Viễn tràn đầy sự xem thường.
Thiên sư Mịch La giám sát cả thiên hạ và cũng là đao phủ khét tiếng nhất vào năm đó!
Những thiên tài các tộc đã chết ở trong tay của lão ta căn bản không thể đếm xuể!
Những tội ác này chỉ cần vài chục tỷ năm là có thể chuộc lại sao?
Diệp Viễn cảm thấy không đủ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!