Hắn ta nói xong lại cúi người thật sâu với mọi người trong tộc.
Mọi người đều kinh ngạc, đáp lễ nói: “Gia chủ coi trọng chúng ta rồi! Gia chủ vì thiên hạ chúng sinh, chúng ta nguyện cùng hy sinh!”
Ánh mắt Giản Như Phong ngưng trệ, dõng dạc nói: “Được! Các ngươi là nam tử hán của Giản gia ta! Chúng ta… bắt đầu!”
Mọi người đồng loạt lên tiếng: “Dựa theo sự phân phó của gia chủ!”
Những lời này không hề mang chút giả dối, tất cả đều là sự bi tráng dũng cảm đón nhận cái chết.
Nhiệt huyết nam nhi của hàng trăm ngàn người là khí khái hào hùng đến mức nào?
Nhưng lúc này đây họ đã khóc không thành tiếng.
Hàng trăm ngàn người này, có rất nhiều người đều là Giản Như Phong tự mình bồi dưỡng.
Giản Như Phong làm người vô cùng cương trực hào sảng, có một loại khí chất của người đứng đầu khiến người ta tin phục.
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng tỏ ra kênh kiệu với những vãn bối này, mà ngược lại thân thiết như huynh đệ.
Cũng giống như đối với Diệp Viễn, từ sau khi họ gặp mặt hắn ta đã trực tiếp chỉ định hắn làm Tổng Giáo Quan.
Ngay cả Diệp Viễn cũng đều khâm phục khí phách này.
Sự quật khởi của Nhân Tộc không thể thiếu Diệp Viễn, nhưng càng không thể thiếu Giản Như Phong.
Diệp Viễn chỉ có thể để lại truyền thừa, nhưng Giản Như Phong đã tốn rất nhiều năm, xây dựng từng chút một nền móng này.
Nếu bàn về công lao, Diệp Viễn thật sự không dám kể công.
Tại sao sau này Giản gia lại phát triển thành gia tộc đứng đầu trong Thông Thiên Giới?
Điều này hoàn toàn có liên quan đến sự cống hiến của Giản Như Phong khi ấy.
Bất kể là Nhân Tộc hay Yêu Tộc còn có Ma Tộc hoặc các chủng tộc khác đều nể mặt Giản gia!
Cho nên thế lực của Giản gia trải rộng khắp Thông Thiên Giới, mà không ai dám nói gì.
Trong bầu không khí đầy ắp những tiếng khóc thút thít, Giản Như Phong giơ lòng bàn tay ra, một vầng mặt trời chói chang từ từ nhô lên trong lòng bàn tay hắn ta.
Vầng mặt trời đó chiếu rọi toàn bộ, tỏa ra khí tức khiến trái tim mọi người đập thình thịch.
Khí tức vô cùng hùng hậu, che trời lấp đất như thể muốn che phủ toàn bộ mảnh thiên địa này.
Ánh mắt hắn ta nhìn thoáng qua khuôn mặt của từng người trong tộc, trầm giọng nói: “Ta cần sức mạnh của mọi người, ai đến trước?”
Hắn ta vừa dứt lời, một nam tử trung niên trông có mấy phần tương tự với Giản Như Phong chậm rãi bước ra, dõng dạc nói: “Đại ca, đệ đến trước.”
Trên khuôn mặt Giản Như Phong giật giật nhưng lại cười lớn: “Ha ha huynh đệ tốt, đệ cứ đi trước một bước, đại ca sẽ theo sau ngay đây!”
Tiếng cười đó dường như kèm theo nghẹn ngào.
Người này chính là Giản Như Vân đệ đệ song sinh của Giản Như Phong.
Giản Như Vân không nói hai lời, sức mạnh trên người từ từ tuôn trào, tràn vào vầng mặt trời trong tay Giản Như Phong.
Mà cơ thể Giản Như Vân cũng dần trở nên ảm đạm từng chút một, cứ mờ dần.
Cuối cùng hóa thành một mảnh hư không.
Vành mắt Giản Như Phong đã giàn giụa nước mắt từ lâu.
Nam nhi không dễ rơi lệ chẳng qua chỉ là chưa chạm đến nỗi đau của họ mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, một người cường đại như Giản Như Phong nào có thể nhịn được?
Sau Giản Như Vân từng vị cường giả của Giản gia cũng lần lượt nối đuôi nhau.
Từng người của Giản gia hy sinh đều khiến cho mỗi người có mặt tại đây cực kỳ xúc động.
Ban đầu chỉ là những tiếng thút thít, sau đó dần trở thành những tiếng khóc thê lương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!