Nhưng giờ hy vọng của Nhân Tộc bị lưu đày đến trong Thời Không Loạn Lưu, vĩnh viễn không thể ra nữa!
Phải biết rằng, năm đó Thượng Hành chỉ trục xuất thiên kình đến Thời Không Loạn Lưu mà thôi.
Kẻ đáng gờm như vậy còn không thể thoát thân khỏi Thời Không Loạn Lưu, huống chi là Diệp Viễn?
Thượng Hành cười khổ: "Ta cũng không biết! Thời khắc cuối cùng có vẻ như hắn đã lĩnh ngộ tới cái gì, nhưng ngay lúc ấy, Vòng Xoáy Thời Không bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, cuốn hắn vào giữa Thời Không Loạn Lưu. Chuyện sau đó các ngươi đều đã thấy."
Huyền Cơ Thiên Đế chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, Thời Không Nghịch Loạn chính là chung cực áo nghĩa của Thượng Hành, vậy mà chính hắn cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì ư?
Nhưng giờ Diệp Viễn đã bị lưu đày, chẳng phải tương đương với đoạn tuyệt hi vọng cuối cùng của Nhân Tộc?
"Vậy... giờ chúng ta nên làm gì đây?" Đến người trầm ổn như Huyền Cơ cũng cảm thấy luống cuống chân tay.
Thượng Hành cười khổ: "Đừng nói bây giờ, chính là năm đó khi Bản Tổ ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể dẫn người ra khỏi Thời Không Loạn Lưu. Lúc này... chỉ có thể đợi. Chờ xem có kỳ tích xuất hiện hay không đi! Đúng rồi, bảo vệ tốt thân thể của hắn, người mang hy vọng của nhân tộc, mệnh không nên tuyệt mới phải!"
Chỉ có ý thức và thân thể Nguyên Thủy Chiến Giới ngưng tụ của Diệp Viễn bị cuốn vào Thời Không Loạn Lưu mà thôi.
Nếu Diệp Viễn không về được, thân thể chân chính của hắn sẽ chỉ còn là cơ thể người thực vật.
Nơi này là một ngọn núi xanh um tùm, đất thiêng ra hiền tài.
Diệp Viễn thong thả dạo qua, không biết bản thân đang ở nơi nào.
Vừa rồi, hắn bị cuốn vào một mảnh loạn lưu, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi không ngừng.
Sau đó, hắn tới nơi không biết tên là gì này.
Diệp Viễn cau mày lẩm bẩm: "Thời Không Nghịch Loạn, ta... bị lưu đày thẳng tới thời gian hằng hà sao? Nhưng chuyện này là thế nào? Trông tình huống có vẻ cũng không tệ lắm. Mà ta nên quay về thế nào đây? Chắc bây giờ mấy người Huyền Cơ tiền bối và Thượng Hành tiền bối đều rối loạn lắm?"
Đủ loại vấn đề liên tiếp quanh quẩn trong lòng Diệp Viễn.
Lúc hắn bị cuốn vào Thời Không Nghịch Loạn có loáng thoáng nghe được Thượng Hành kêu lên: 'Thời Không Nghịch Loạn'.
Thời Không Nghịch Loạn, chẳng phải chính là chung cực áo nghĩa của Thượng Hành đấy sao?
Chính hắn cảm ngộ Pháp Tắc Thời Không, vậy mà lại sinh ra cộng minh với thời không lốc xoáy, tăng uy lực của thời không lốc xoáy lên rất nhiều lần!
Sau đó tự mình lưu đày chính mình!
Diệp Viễn cười khổ: "Chắc trước nay chưa từng có ai bị lưu đày như ta đâu nhỉ?"
Hắn chỉ là lĩnh ngộ Pháp Tắc Thời Không thuộc về mình mà thôi, không ngờ lại gây ra lực lượng khủng bố đến vậy, đã thế còn lưu đày chính mình.
Chuyện này nhìn kiểu gì cũng như một trò cười.
"Thôi, đến đâu hay đến đó! Trước hết thử nhìn xem nơi này là đâu đã." Diệp Viễn bất đắc dĩ.
Diệp Viễn lững thững đi tới, phát hiện trên ngọn núi này có rất nhiều cấm chế. Nhưng số cấm chế này đối với cường giả trận đạo Bản Nguyên cấp hai như hắn thì chẳng đáng gì cả.
Nơi này thoạt nhìn tựa như một tòa sơn môn, nhưng có vẻ cũng không có nhiều dấu vết của con người.
Diệp Viễn phát hiện linh khí ở đây có vẻ còn nồng đậm hơn thế giới của mình nhiều lắm.
Vì vậy, hắn lần theo dấu vết linh khí, đi thẳng tới nơi linh khí nồng nhất.
Bình thường thì nơi như vậy đều là trung tâm ngọn núi.
Bằng tốc độ của Diệp Viễn thì đương nhiên là rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới một đỉnh núi cao nhất.
Diệp Viễn loáng thoáng cảm nhận được rất nhiều khí tức cường đại.
Khoảnh khắc hắn bước lên đỉnh núi đã bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ đến ngây người.
Trước mặt núi rộng lớn, hơn vạn người phủ phục dưới đất, lạnh run bần bật.
Phía trước vạn người này có vài bóng dáng vô cùng tàn ác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!