“Tên tiểu tử này lại dám phớt lờ Bản Tổ!” Lão giả tức giận đến mức râu hất lên và trừng mắt nhìn chằm chằm.
Nhưng không bao lâu sau thì hắn ta lại kinh ngạc nói: “Nếu tiểu tử này thực sự chỉ có ba nghìn tuổi thì đúng là còn yêu nghiệt hơn cả thiên tài Thượng Cổ rồi! Tiềm lực của hắn ta có đạt đến đỉnh cao của Bản Tổn khi đó cũng là điều chưa thể biết được! Hy vọng, tiểu tử này sẽ không gạt ta!”
Khi Diệp Viễn chết đi sống lại lần nữa thì lão giả lại ngăn cản Diệp Viễn, nghiêm nghị nói: “Tiểu tử, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!”
Diệp Viễn sững sờ, sau đó thì lập tức gật đầu.
Lão già này cuối cùng cũng công nhận mình rồi.
Phải biết rằng kể từ khi hắn vào đây thì đã trôi qua hơn tám trăm năm rồi, hắn thậm chí cùng không biết lão giả này tên là gì.
Rõ ràng, trong mắt của lão giả, hắn ta không hề muốn Diệp Viễn biết tên của mình.
“Lão phu tên là Thượng Hành, là Đại tổ đầu tiên được phong hiệu trong Nhân Tộc – Thời Không đại tổ!” Khi nói đến đây thì sắc mặt của Thượng Hành lộ ra vẻ tự hào.
Rõ ràng, hắn ta vô cùng tự hào về thân phận này của mình.
“Cái gọi là Đại tổ, ngươi có thể hiểu là người mạnh nhất trong liên minh các tộc! Liên minh có tổng cộng mười tám vị Đại tổ, trong Trận Chiến Diệt Thế lúc đó, tất cả mười tám người bọn ta đều đã tử trận! Vòng Xoáy Thời Không mà ngươi nhìn thấy chính là thứ được để lại trong trận chiến cuối cùng của Bản Tổ với Thiên Kình – Thuỷ tổ của Thiên Mạch Thần Tộc khi đó. Chiêu thức này tên là Thời Không Nghịch Loạn. Bản Tổn một mình chiến đấu với Thiên Kình, cuối cùng đã làm lão ta bị trọng thương và đày vào trong Thời Không Loạn Lưu.”
“Cả hai người chúng ta đều giải phóng ra áo nghĩa tối thượng, khiến cho cả Thông Thiên Giới tan tành rời rạc! Tất nhiên, Thời Không Nghịch Loạn mà ngươi nhìn thấy hoàn toàn không mạnh bằng một phần mười ngàn của hồi đó. Nếu không thì ngươi hoàn toàn không thể vào trong đó được.”
Thượng Hành đĩnh đạc nói với một vẻ mặt hào hùng.
Dù chết nhưng hắn ta cũng không hề hối hận.
Diệp Viễn nghe đến mức cung kính nể phục, chỉ trong đôi lời mà đã có thể nói ra được hoàn cảnh bi đát của trận chiến khi đó!
Mười tám Đại tổ mạnh nhất của liên minh lại không có một người sống sót!
Phải biết rằng, mười tám Đại tổ này không phải là người mà những lão tổ hiện nay có thể so sánh được.
Những người khác không nói, chỉ riêng một mình Thượng Hành đã tu luyện hai khía cạnh thời gian và không gian đến cảnh giới đáng sợ như vậy thì biết rằng mười tám Đại tổ của lúc đó mạnh đến cỡ nào.
E rằng thực lực của hắn ta không hề yếu kém hơn so với Đạo tổ của hiện giờ!
Những người này, mỗi một người đều là người mạnh nhất ở cấp độ Quy tắc, sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Nhưng cho dù là vậy, liên minh vẫn chỉ là chiến thắng thảm hại.
Có thể nói sự an yên của Thông Thiên Giới trong hàng chục tỷ năm qua là do mười tám người này cùng với vô số cường giả đổi lại bằng tính mạng của họ.
Thảo nào đến Huyền Cơ Thiên Đế cũng không ôm hy vọng gì nhiều với Nhân Tộc.
Nếu Thuỷ tổ của Thần Tộc cũng có sức mạnh như vậy, thế thì đến khi Thiên Đạo lấy lại sức mạnh của Đạo tổ, các tộc khác hoàn toàn không có sức chống trả!
“Tiền bối, vãn bối xin cả gan hỏi một câu. Khi đó, chẳng lẽ Thần Tộc và các tộc khác không thể cùng nhau tồn tại sao, vì sao nhất định phải đánh đến mức diệt tộc?” Diệp Viễn hỏi.
Đây cũng là điều mà hắn luôn cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Thượng Hành lạnh lùng cười khúc khích và nói: “Nếu có thể cùng tồn tại thì các tộc đâu cần thiết phải làm ra những chuyện này?”
“Hừ, ngươi không biết được Thần Tộc của hồi đó đã hống hách kiêu ngạo đến thế nào! Bọn họ coi vạn vật chúng sinh như lợn cừu được giam cầm nuôi dưỡng vậy. Sau khi vỗ béo thì sẽ giết chết từng đợt. Thần dược, thiên tài địa bảo, miễn là những thứ mà bọn họ nhắm trúng thì sẽ mất hết bảy tám phần! Ngươi không biết cuộc sống đó u ám tăm tối như thế nào!”
“Thần Tộc chiếm các khu vực xung quanh Thông Thiên Sơn và tất cả những khu đất dồi dào linh khí, đuổi hết tất cả các tộc khác đến nơi hẻo lánh mà còn cử người giám sát thiên hạ, họ được gọi là thần sứ! Thần sứ có quyền giết chóc cướp đoạt với tất cả các tộc. Ngay cả là cường giả của Thiên Nhân cảnh, bọn họ đều có thể tùy tiện giết chết!”
“Ngoài ra, trong các tộc chỉ cần nổi lên những thiên tài trái ý trời thì bọn họ sẽ lập tức khôn khéo nghĩ ra các loại cách khác nhau để giết chết những thiên tài này ngay từ trong nôi! Ngươi nói, chúng ta với Thần Tộc làm sao có thể chung sống hoà bình được?”
Khi nói đến chỗ căm phẫn, Thượng Hành gần như là muốn đập bàn đứng dậy.
Nếu không phải chỉ có một tia ý thức còn sót lại thì tâm trạng lúc này của hắn ta, e rằng có thể gây ra một trận dao động khổng lồ.
Trong lòng của Diệp Viễn cũng dấy lên một làn sóng to gió lớn.
Hắn không ngờ rằng các tộc lại có một quá khứ đen tối như vậy.
So với kỷ nguyên trước mà nói thì cường giả các tộc ở kỷ nguyên này đúng là sinh sống trong thiên đường.
Thần Tộc coi các tộc như những con kiến, ức hiếp hành hạ.
Nỗi nhục nhã này, hễ là người có chút chính trực thì cũng sẽ không khoanh tay chịu chết!
Hiện giờ Thần Tộc trở lại, nếu thực sự để bọn họ nắm lại quyền kiểm soát Thông Thiên Giới thì với nỗi oán hận của Thần Tộc, e rằng tất cả các tộc sẽ rơi vào một cuộc sống u ám tối tăm hơn nữa.
Còn Thần Tộc đã có được sự cảnh giác, nếu Nhân Tộc sau này muốn trở mình lần nữa thì e rằng khả năng gần như là không!
“Vậy tiền bối các ngài đã làm như thế nào?” Diệp Viễn nhìn Thượng Hành và nói.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của Thần Tộc, Nhân Tộc lại có thể xuất hiện những người đại năng như Thượng Hành, đây là điều khó bề tưởng tượng được!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!