Đột nhiên, bên trong Tù Lung yên tĩnh lại.
Bỗng nhiên mọi người phát hiện, Tù Lung to như vậy chỉ còn lại một vài người không quan trọng.
Đếm kỹ một chút, bên trong Tù Lung chỉ còn lại mười chín người.
Mười chín người này, không hề nghi ngờ gì chính là mười chín người mạnh nhất!
Giữa bọn họ, rất nhiều người đều đánh nhau, sau đó chém giết đối thủ.
Bên trong Tù Lung tụ tập đủ các loại cường giả, có thể thấy được thực lực của bọn họ mạnh cỡ nào.
Mà ngay lúc vừa nãy, kết thúc một trận chiến cuối cùng, mọi người đều ăn ý không ra tay tiếp nữa.
Một trận đại chiến đến bây giờ, bọn họ tiêu hao cũng vô cùng lớn.
Ra tay dưới loại trạng thái này, cũng không thể bảo đảm được.
Bọn họ cần phải trong trạng thái mạnh nhất, tranh đoạt vị trí đứng đầu.
Ánh mắt của Bàng Chấn đảo qua mọi người, trầm giọng nói: “Còn sót lại đều là người quen cũ! Điều chỉnh nửa ngày, sau nửa ngày, cho dù khôi phục tới trình độ nào, cũng là một trận chiến cuối cùng! Không biết mọi người có ý kiến gì khác không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, hiển nhiên bọn họ rất tán thành với đề xuất này.
“Ta có ý kiến!” Bỗng nhiên Dư Thản Chi nói.
Bàng Chấn nhăn mày lại, nói: “Ngươi có ý kiến gì?”
Dư Thản Chi lại nhìn về phía Diệp Viễn, cười nói: “Có người nghỉ ngơi nhiều hơn chúng ta cả ba ngày, cái này thì tính sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn, ánh mắt cả đám lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Hiển nhiên, người được chỉ tới này chính là Diệp Viễn.
Ngay cả Vạn Chân, cũng có không ít cường giả đi khiêu khích.
Chỉ là Diệp Viễn chẳng có một ai cả!
Nửa ngày thì không có khả năng khôi phục đến trạng thái mạnh nhất.
Có thể khôi phục bao nhiêu, thì phải xem bản lĩnh của chính mình.
Nhưng mà, Diệp Viễn đã ba ngày không có ra tay!
Diệp Viễn hiện tại so với lúc trước tinh thần suy sút sau khi đánh nhau với Vạn Chân, cả người tinh thần phấn chấn, hiển nhiên đã đạt đến trạng thái mạnh nhất.
Diệp Viễn vốn dĩ đã khó giải quyết, hiện tại trạng thái lại tốt hơn bọn hắn.
Phá như thế nào?
Bàng Chấn nhíu chặt mày hơn, hắn ta thật sự đã xem nhẹ vấn đề này.
“Tiểu tử, tự ngươi nói, nên làm gì bây giờ?” Bàng Chấn nhìn Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn không nghĩ tới, bản thân đột nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thấy Bàng Chấn đặt câu hỏi, hắn chỉ buông tay, cười nói: “Ta sao cũng được, các ngươi nhìn mà làm là được rồi.”
Hắn thật sự không sao cả, huống hồ những lời này rõ ràng đã có ý nhằm vào hắn.
Dù sao, thật sự muốn đưa ra ý kiến tốt, đại khái thì có thể bảo mọi người nghỉ ngơi cho tốt rồi lại khai chiến.
Chỉ là Dư Thản Chi đã chĩa tất cả mũi giáo vào mình rất rõ ràng.
Thái độ không sao cả của Diệp Viễn khiến Bàng Chấn vô cùng khó chịu.
Giống như ở trong mắt của Diệp Viễn, đám thiên chi kiêu tử như bọn hắn căn bản như không tồn tại.
Dáng vẻ kia giống như đang nói rằng tùy các ngươi muốn làm gì, dù sao cuối cùng các ngươi đều phải thua.
Quả nhiên, nhìn thấy thái độ của Diệp Viễn, một đám thiên chi kiêu tử này đều nhíu mày, có cảm giác bị coi khinh.
“Ha ha, thật ra ta có một cách, chi bằng mọi người cùng nhau xông lên, giải quyết hắn ta, chuyện sau này dễ bàn.” Dư Thản Chi cười nói.
“Ồ? Đây quả thật là một cách hay!” Một Bất Trắc Chi Tử cười nói.
Tuy rằng đám người bọn hắn đều khinh thường chuyện liên thủ với người khác, nhưng mà nói thật, bọn họ thật sự rất kiêng kị Diệp Viễn.
Ngay cả Vạn Chân cũng bại trước tên này, bọn hắn sao có thể không kiêng kị?
Đương nhiên, bọn hắn còn có tính toán nhỏ khác, đó chính là ép cho Diệp Viễn nhượng bộ.
Ngươi không phải kiêu ngạo sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!