Nếu có một ngày hắn ta đồng thời lĩnh ngộ năm loại Sức Mạnh Bản Nguyên, đạt tới sự cân bằng Pháp Tắc Ngũ Hành lần nữa, vậy quá kinh khủng!
Diệp Viễn hít sâu một hơi nói: "Thì ra là Diệp mỗ xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ! Thiên phú của Vạn huynh xưa nay chưa từng có! Càng hiếm thấy là kết cấu của Vạn huynh thật lớn, có thể dõi khắp thiên hạ, đúng là hiếm có!"
Vạn Chân cười nói: "Diệp lão đệ đừng đánh giá ta quá cao! Luận thiên phú, ai có thể vượt qua ngươi được? Pháp Tắc Thời Gian! Vạn mỗ thử một thời gian rất lâu cuối cùng cũng bỏ cuộc! Hôm nay Diệp lão đệ đồng bộ thời không, chiến lực thiên hạ vô song. Không nói nhiều nữa, chiến thôi!"
Diệp Viễn cũng hăng hái, cười to nói: "Ha ha đến đánh đi!"
Lúc này bên trong lồng giam đã trở nên hỗn loạn, khắp nơi đều vô cùng loạn.
Nhưng mà trong mắt hai người này chỉ có đối thủ.
Đột nhiên một tòa bảo tháp xuất hiện ở trong tay Vạn Chân.
Chỉ thấy hắn ta nghiêm mặt, bảo tháp khí thế phóng lên trời, đột nhiên đánh về phía Diệp Viễn.
Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Viễn chăm chú nhìn, kiếm trận bỗng bay lên đón nhận bảo tháp.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai người chiến đấu, phát ra tiếng nổ rung trời.
Từng luồng sóng năng lượng cực lớn lay động giữa hai người họ, hoàn toàn không có ai dám đến gần bọn họ.
Đám Bất Trắc Chi Tử bên trong lồng giam ai ai cũng hãi hùng khiếp vía, tự giác lựa chọn tránh xa hai người này.
"Mẹ kiếp, hai người này, mạnh quá! Cùng là mười thứ hạng đầu, chênh lệch cũng không phải là nhỏ!" Một tên Bất Trắc Chi Tử không nhịn được mắng chửi.
"Tên kia sử dụng kiếm trận, mới vừa rồi còn nghĩ là hắn ta dễ bắt nạt, không ngờ mạnh như vậy, may là chưa ra tay!"
"Pháp Tắc Thời Gian cộng thêm Sức Mạnh Bản Nguyên, tiểu tử này quả là yêu nghiệt! Còn tên kia nữa, rõ ràng là đạt đến Ngũ Hành cân bằng hoàn mỹ! Hai người này vốn không phải là người!"
...
Bất kể là thành trì nào, khoảng cách ở giữa mười thứ hạng đầu cũng vô cùng lớn.
Dưới tình huống bình thường, ba thứ hạng đầu hoặc là hai thứ hạng đầu là một đội, đằng sau còn có thể chia làm hai đến ba đội.
Về phần người đứng đầu mỗi thành trì mạnh như thế nào phải so tài mới biết.
Nhưng Vạn Chân và Diệp Viễn giao thủ khiến cho bọn họ nhận ra được sự chênh lệch.
Bên trong chiến trường lộn xộn, một bóng người màu đen đứng trên không trung, sức mạnh sấm sét trên người bắt đầu điên cuồng khởi động.
Hoàn toàn không có ai dám đến gần người này vì sức mạnh sấm sét trên người hắn ta quá quá mạnh mẽ!
Ngay cả kẻ ngu cũng có thể đoán được người này chính là Bàng Chấn truyền nhân của Lôi Đình Đạo Tổ!
Hắn ta cũng bị Vạn Chân và Diệp Viễn thu hút sự chú ý.
"Ha, thật sự là không ngờ ngoại trừ chúng ta ra còn xuất hiện một tên Vạn Chân ngang hàng. Tiểu tử này rất mạnh! Xem ra vị trí chí tôn lần này rất phiền toái!"
Một thanh niên mặc trường bào thủy mặc phe phẩy cây quạt đi đến cạnh Bàng Chấn.
Người ngoài đều sợ hãi Bàng Chấn nhưng dường như hắn lại hoàn toàn không để ý đến.
Thanh niên cầm quạt này là tiêu dao công tử Dư Thản Chi cùng nổi danh với Bàng Chấn và Vạn Chân.
Bàng Chấn hừ lạnh một tiếng nói: "Vị trí Chí tôn là của ta, không ai có thể cướp được! Vạn Chân không thể cướp được, ngươi cũng không thể!"
Dư Thản Chi cười ha hả nói: "Bàng Chấn, tính ngươi cứ mãi như vậy! Chưa đến cuối trận thì ai mà biết được kẻ nào có thể đạt được vị trí chí tôn đây?"
Ánh mắt Bàng Chấn trở nên lạnh lẽo, khí thế trên người phát ra mạnh mẽ, hắn ta trầm giọng nói: "Xem ra ngươi muốn tìm ta để thử tay nghề?"
Dư Thản Chi thu cây quạt lại, cười nói: "Đánh, đương nhiên là muốn đánh. Nhưng mà trước đó, không phải chúng ta nên dọn sạch đám tạp chủng này trước hay sao? Còn hai tên kia nữa, trước hết để cho bọn họ đánh nhau, không phải càng tốt hay sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!