Tình huống này giống như tình huống hồi đó Dược tổ chèn ép Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Dù sao thì thời gian Diệp Viễn tiến vào cảnh giới Đạo Đan rất ngắn, so với Diêu Thư Thiên Đế thì vẫn còn quá yếu.
Nhưng trên mặt Diệp Viễn không hề có chút bận tâm nào, cũng không có nửa điểm kinh hãi.
Thái Cực Đồ sau lưng hắn vẫn điên cuồng vận hành, không hề có một chút nhượng bộ nào.
Khi hai người đang tấn công thì linh dược cấp 3 dần dần biến thành hình quả trứng, một đầu to một đầu nhỏ.
Đầu lớn là của Diêu Thư Thiên Đế còn đầu nhỏ hiển nhiên của Diệp Viễn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến này Diêu Thư Thiên Đế đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
“Ha ha ha, Á Thánh, đây là sức mạnh của ngươi ư? Nó làm ta thực sự thất vọng đấy. Nhìn xem, mọi thứ đều phải dùng thực lực để nói chuyện. Đại Đạo của ngươi căn bản không bằng của ta.”
Diêu Thư Thiên Đế cười một cách tự phụ, hắn ta đã nắm chắc phần thắng trong cuộc thi này.
Đây là một cuộc tranh đoạt về Đạo, Đạo của hắn ta đã hoàn toàn nghiền ép Đạo của Diệp Viễn, hắn hoàn toàn không có khả năng lật ngược tình thế.
Trên khán đài, các lão tổ lộ vẻ tiếc nuối.
“Câu chuyện thần thoại về tiểu tử này cuối cùng cũng đến hồi kết.” Dật Tiên Thiên Đế thở dài nói.
Con đường vươn lên của Diệp Viễn thực sự đáng kinh ngạc.
Không phải bọn họ không chấp nhận thiên tài, mà là năng lực của Diệp Viễn có chút đáng sợ.
Chưa tới ba nghìn năm đã đạt được cảnh giới Đan Đạo, chỉ cần điều này thôi cũng đủ để thay đổi nhận thức của mọi người rồi.
Dù là Thiên Đế chi tử, vừa mới sinh ra đã có sức mạnh cường đại thì ở trước mặt của Diệp Viễn cũng không đáng nhắc tới.
Trước đây bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn chỉ là một tiểu bối, không có gì đáng nói cả.
Nhưng khi Diệp Viễn tới Vân Hạ Sơn, từ chân núi đi thẳng đến đỉnh núi, ngay cả cường giả Vân Tuỳ Phong cũng bị hắn đánh bại, điều này khiến cho tất cả mọi người đều phải giật mình.
Cuối cùng, hắn buộc Phong Lâm Thiên Đế phải nhượng bộ.
Đến lúc này mọi người mới nhận ra hắn đã là cường giả Lão tổ rồi.
Bây giờ Diệp Viễn sắp thua, mọi người đều thở dài một hơi. Huyền thoại của hắn cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Phong Lâm Thiên Đế cười nói: "Nếu Diệp Viễn có thể đánh bại cả Diêu Thư Thiên Đế, thì e rằng Dược tổ sẽ không thể ngồi yên."
“Thế nhưng tiểu tử làm được như vậy, cũng đủ để chấn động rồi! Cũng may lão phu biết ngươi thận trọng, trước đây không ra tay, nếu không sẽ rất xấu hổ." Dật Tiên Lão Tổ nói.
“Trò hay cuối cùng cũng sắp kết thúc, không biết tiểu tử này có chịu được đả kích không.” Phong Lâm Thiên Đế nói.
“Cái này cũng khó mà nói được, dù sao thì thiên tài như hắn có lẽ chưa từng trải qua cảm giác thất bại. Bởi vậy người ta mới nói trèo cao ngã đau, chỉ sợ hắn khó thừa nhận được phần đả kích này.” Dật Tiên Thiên Đế nói.
Một đám lão tổ nháo nhào gật đầu tán thành.
Vào lúc này, Diêu Thư Thiên Đế và Diệp Viễn đấu đan đến giai đoạn căng thẳng.
Diêu Thư Thiên Đế từng chút một lấn chiếm lãnh thổ của Diệp Viễn, chèn ép hắn đến cực hạn.
“Ha ha ha, tiểu tử, không phải vừa rồi ngươi rất kiêu ngạo sao? Khí phách hống hách đó đâu rồi? Ngươi rất thích nói đạo lý cơ mà, hiện tại thì thế nào? Đây là Đạo mà ngươi nói ư? Đúng là khiến người khác chê cười, nó quá yếu ớt.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!