Ninh Tư Ngữ thì hoạt bát hơn nhiều, hết nhìn đông tới nhìn tây, tấm tắc trầm trồ.
Đối với nàng mà nói, Vân Tâm Giới là địa danh trong truyền thuyết, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
Vậy mà hôm nay, chính nàng có thể tiến vào Vân Tâm Giới, đấu đan cùng thiên kiêu vạn vực.
Loại cảm giác này cứ như đang nằm mơ vậy.
Đối với bất cứ luyện dược sư nào, sự kiện này đều là cơ hội rèn luyện khó có được. Diệp Viễn đương nhiên không quên các đệ tử của mình.
Vân Dịch thiên phú rất cao, dưới sự dạy dỗ của Diệp Viễn đã bước vào Tổ cảnh cách đây không lâu.
Thực lực của Ninh Tư Ngữ cũng gần với Vân Dịch, thậm chí căn cơ còn vững chắc hơn Vân Dịch, cũng đã đạt tới đạo cảnh đại viên mãn.
Diệp Viễn cười nhìn hai người: "Lần này Đại hội Đan Đạo Vạn Vực cường thủ như mây, hai người các ngươi đừng tự cao tự đại, dụng tâm mà học tập."
"Vâng sư tôn!" Hai người vội vàng đáp.
Lần này tiến tới Vân Tâm Giới, Diệp Viễn mới biết được Luyện Dược Giới đúng là tàng long ngọa hổ.
Khác không nói, riêng thiên phú của mấy người Triệu Tử Hiên đã là thế gian hiếm thấy.
Thực lực của bọn họ làm rất nhiều cường giả đan đạo thế hệ trước phải xấu hổ.
Không chỉ bọn hắn, trong các đại thánh địa cũng không thiếu người trẻ tuổi đạt tới tổ cảnh.
Về phần cường giả tổ cảnh thế hệ trước thì càng đừng nói nữa.
Tuy so với Diệp Viễn thì bọn họ không đáng nhắc tới, nhưng đối với mấy người Vân Dịch thì tuyệt đối là lần rèn luyện trước nay chưa từng có.
Đúng lúc này, lại có một đám người tiến nhập Vân Tâm Giới.
Diệp Viễn nhìn lại, thấy được vài vị Thiên Đế nhàn nhã đi tới.
Theo sau bọn họ là vài người quen, Đan Ngọc Thiên Tôn và Phiêu Vũ Thiên Tôn, cùng với các gia tộc đan đạo lánh đời.
Bọn họ đều từ Nam giới đến, vậy nên tới nơi này gần như cùng một lúc.
Đan Ngọc Thiên Tôn thấy được Diệp Viễn và Vân Dịch thì sửng sốt, sau đó trầm mặt.
"Hừ! Nghịch tử!"
Vân Dịch ngượng ngùng, chỉ có thể im miệng không nói.
Diệp Viễn cũng xem như không nghe thấy, tiến lên chào hỏi Phiêu Vũ Thiên Tôn, cười nói: "Phiêu Vũ huynh, đã lâu không gặp!"
Về phần Vạn Bảo Thiên Đế bên cạnh, Diệp Viễn trực tiếp làm lơ.
Hắn chưa từng thấy Vạn Bảo Thiên Đế. Nhưng thấy đối phương đi cùng Phiêu Vũ tới là có thể đoán ra.
Phiêu Vũ Thiên Tôn thoáng lúng túng: "Diệp lão đệ, thì ra ngươi đã sớm tới rồi."
Diệp Viễn gật đầu: "Đã đến vài ngày. Nếu Phiêu Vũ huynh đến rồi không bằng cùng tới ở lại Vũ Sơn của ta đi. Như vậy hai ta cũng tiện trao đổi."
Phiêu Vũ Thiên Tôn còn chưa nói gì, Vạn Bảo Thiên Đế bên cạnh đã khó chịu đáp: "Không cần, chúng ta đã có nơi để đi. Phiêu Vũ, chúng ta đi thôi."
"Sư tôn..." Đúng lúc này, Vân Dịch chợt lên tiếng.
Gương mặt hắn hơi xấu hổ, Diệp Viễn vừa thấy là đoán được có chuyện gì.
Tiểu tử này vẫn khá hiếu thuận, muốn tìm chỗ tốt cho Đan Ngọc Thiên Tôn ở lại.
Chỉ là Diệp Viễn còn chưa nói gì đã nghe Đan Ngọc hừ lạnh: "Không cần! Bản tôn còn chưa nghèo túng đến mức cần nghịch tử ngươi đến bố thí!"
Dứt lời, hắn ta cũng bay nhanh rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!