Nhưng những người ở đây đều có thể lý giải tâm tình của hắn ta.
Một siêu cấp cường giả đứng trên đỉnh cao lại thua dưới tay một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh.
Tâm lý chênh lệch như dòng sông so với biển rộng vậy, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Chính là đạo lý gọi là đứng càng cao, ngã càng đau.
Tâm lý của cường giả như Vân Tùy Phong đã trải qua hàng trăm triệu năm kiến thiết xây dựng, tích lũy từng chút mà thành.
Nội tâm bọn họ vô cùng mạnh mẽ, có thể xem như bất khả xâm phạm.
Nhưng bọn họ đứng tại nơi cao quá lâu rồi!
Ở trong lòng Vân Tùy Phong, người có thể sánh ngang với hắn ta cũng chỉ có Đại đệ tử của Lão tổ mà thôi.
Những người khác chưa bao giờ lọt vào mắt hắn ta hết.
Thua bởi những người đó không ảnh hưởng quá nhiều đối với hắn ta.
Mà những người khác căn bản không phải đối thủ của hắn ta.
Nhưng ai mà ngờ được, trăm ngàn năm trôi qua, một tên nhãi ranh hơn hai ngàn tuổi ngang trời xuất thế, dùng tư chất mạnh mẽ nghiền áp tuyệt đối với hắn ta.
Tuy mọi người đều gọi đối phương là Á Thánh, tuy đối phương chiến thắng đám sư đệ của hắn ta. Nhưng hắn ta vẫn tự tin tuyệt đối vào bản thân mình.
Dù sao hắn ta đã đứng ở đỉnh cao đan đạo rồi.
Nhưng... hắn ta thua rồi!
Thua triệt để!
Đạo tâm của hắn ta tựa như con đê bị nứt ra một lỗ hổng, càng vỡ càng lớn.
Cuối cùng, đạo tâm thất thủ!
"Tùy Phong, dẫn các sư đệ của ngươi đến đại điện. Những người khác đều lui đi."
Bỗng, một tiếng nói sâu thẳm vang lên.
Đáy lòng mọi người đều giật mình, là Phong Lâm lão tổ lên tiếng!
"Cứ đi thế này à? Phong Lâm lão tổ cũng không chịu cho chúng ta xem à!"
"Tiếc thật! Đúng là quá đáng tiếc! Bao nhiêu năm rồi không có cường giả nào dám chọn lão tổ khiêu chiến nha?"
"Cuộc quyết đấu giữa các đan thần đỉnh phong, nghĩ thôi đã làm người ta kích động sôi trào rồi!"
...
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Thật sự là mười vạn năm, trăm vạn năm đều khó gặp trận quyết đấu đỉnh cao như vậy.
Khó khăn lắm mới có dịp nhìn thấy, vậy mà Phong Lâm lão tổ lại không cho người ta xem chiến.
Vân Tùy Phong giật mình, thất hồn lạc phách dẫn đám sư đệ lên núi.
...
Lúc này, năm người Triệu Tử Hiên còn đang ở trong thành, Tử Khâm thiên đế làm chủ nhân mời bọn họ ăn cơm.
"Ha ha, tên kia đúng là không biết tự lượng sức mình! Hắn cho rằng mình là ai chứ? Lại dám khiêu chiến với Phong Lâm lão tổ." Triệu Tử Hiên khinh thường cười.
Tử Khâm thiên đế nói: "Còn phải nói, thực lực của Á Thánh thật sự rất manh! Nhưng đúng là quá trẻ tuổi mới có thể gây hấn với lão tổ! Tính một chút thời gian, chắc đã thua rồi chứ nhỉ?"
Chúc Thiên Tường nói: "Phải, theo ta dự đoán thì hai sư huynh chắc cũng không ngăn được hắn đâu. Giờ này có lẽ hắn vừa so tài đấu đan với Đại sư huynh xong."
Tử Khâm thiên đế cười: "Do thám đang trên đường về, lập tức đến ngay đấy."
Mà đúng lúc này, một giọng nói tựa sấm sét chợt nổ vang bên tai Chúc Thiên Tường, dọa hắn ta nhảy dựng.
"Nghiệp chướng, còn không cút về đây cho vi sư!"
Mặt Chúc Thiên Tường tái nhợt, rượu vừa đưa lên miệng suýt ướt cả người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!