Thông linh thần đan xuất thế, không kém hơn bảo vật tuyệt đỉnh xuất thế chút nào.
Hơn nữa, công hiệu của Nam Đấu cổ linh đan chỉ dùng để tu luyện.
Ăn một viên thông linh Nam Đấu cổ linh đan gần như có thể khiến cường giả Thiên Đế thăng lên một tiểu cảnh giới!
Đơn vị tu luyện của cảnh giới Thiên Đế đều tính bằng mấy trăm vạn năm một!
Nếu Thiên Đế tư chất hơi kém một chút thì cả vạn năm cũng chưa chắc đã đột phá được một tiểu cảnh giới.
Vậy nên ý nghĩa của việc tăng lên một tiểu cảnh giới không cần nói cũng hiểu!
Bởi thế, không ít cường giả ở đây đều đỏ mắt lên rồi.
Nếu viên đan dược này nằm trong tay Vân Tùy Phong thì không có vấn đề gì. Dù sao bản thân hắn chính là cường giả siêu cấp Thiên Nhân cảnh.
Đặt trong tay Diệp Viễn cũng không thành vấn đề.
Thân phận của Diệp Viễn còn ở đây, ít nhất cả Vân Tâm Giới này không ai dám đụng vào hắn.
Nhưng nếu đặt trong tay Mục Thiết Sinh thì chẳng khác nào tiểu hài tử ôm một đống vàng đi qua giữa phố xá đông đúc.
Mục Thiết Sinh rất mạnh, nhưng vấn đề là nơi này cao thủ nhiều lắm!
"Á... Á Thánh, đan dược này... ngài vẫn tự mình giữ đi. Mục mỗ không có cái phúc ấy." Mục Thiết Sinh cười khổ.
Nói thật thì hắn ta cũng chịu hấp dẫn rất lớn.
Thật ra lấy được đan dược này đương nhiên sẽ không đưa ra ngoài mà đích thân dùng.
Nhưng hắn ta biết, mình không thể mang đan dược này ra khỏi đây.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Cất đi, lát nữa ngươi theo ta xuống núi."
Mục Thiết Sinh giật thót, mừng như điên nói: "Đa tạ Á Thánh! Đa tạ Á Thánh!"
Những người khác đều lộ ra vẻ nghi kỵ, màu đỏ trong mắt giảm đi nhiều.
Mà động tĩnh bên này chắc chắn đã kinh động tới Thánh tổ Đại Tế Tư.
Nếu bây giờ ra tay với Á Thánh, bọn họ chắc chắn sẽ bị một bàn tay chụp chết.
Bọn họ đương nhiên không thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Chỉ là đáng tiếc.
'Phụt! '
Trong đám người, Phương Thiên Nhân nhìn Mục Thiết Sinh cất thông linh Nam Đấu cổ linh đan, không nhịn được phun ra một búng máu, ngất xỉu tại chỗ.
Diệp Viễn dùng hành động cho hắn ta biết, cái gì gọi là ném hạt dưa nhặt hạt mè!
Không phải rất cao ngạo sao?
Không phải rất ngông cuồng sao?
Không phải nói Á Thánh tính cái rắm sao?
Được thôi, tức chết ngươi!
Thấy Phương Thiên Nhân hôn mê bất tỉnh, mọi người đều cho hắn ta một ánh mắt thương hại.
Mà lúc này, Vân Tùy Phong còn đang bị dọa ngây ngốc, thật lâu chưa bình tĩnh lại.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, bình thản nói: "Ta đi qua được chứ?"
Vân Tùy Phong giật thót, mất tiếng nói: "Ngươi... sao ngươi làm được? Không có sợi căn nguyên nào dao động cả! Vậy mà ngươi có thể luyện thành công Thông linh thần đan ư?"
Diệp Viễn bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ta nói rồi, ngươi chỉ là tiểu bối. Chỉ có ngươi mới cảm thấy đây là chuyện lớn."
Nói xong, Diệp Viễn vòng qua Vân Tùy Phong, đi thẳng lên núi.
Mục Thiết Sinh vẻ mặt cảnh giác, theo sát Diệp Viễn như con mèo nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!