Còn có người trẻ tuổi bên cạnh lão đầu, ánh mắt nhìn về phía mình cũng tràn đầy khinh thường.
Không hiểu thấu.
“Ha ha, vị bên cạnh Diêu Thiên đại nhân này là đệ tử đắc ý của hắn – Dương Hạo, đừng nhìn tuổi hắn còn trẻ, không những ở võ đạo đạt đến Linh Dịch cảnh tầng tám, còn là một Đan sư cao cấp, là nhân vật thiên tài còn mạnh hơn so với Phong lão sư của các ngươi. Sau này hắn sẽ là sư huynh của ngươi và Long Đường, các ngươi thân cận hơn một chút.” Giang Vân Hạc tán dương nói.
Được Giang Vân Hạc tán dương một chút, trên mặt Dương Hạo liền lộ ra đắc ý, có điêu che giấu rất tốt.
Diệp Viễn lại nhìn ra, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Với loại tâm tính này, cảnh giới cao hơn nữa cũng có tác dụng gì.
Xem ra, người trong tông môn này tới thế tục đều có loại cảm giác cao cao tại thượng.
Diệp Viễn không nhịn được nhìn thoáng qua Hô Diên Dũng, thấy hắn cũng không có phản ứng gì, dường như cảm thấy lẽ ra như thế, không khỏi thầm than trong lòng.
Nhưng mà loại thái độ này, Diệp Viễn lại vô cùng khinh thường. Diệp Viễn nghe Giang Vân Hạc giới thiệu, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng thì lại oán thầm không thôi.
Vậy cũng là thiên tài sao? Thiên tài trở nên không đáng giá như vậy từ lúc nào chứ?
Có điều trước mặt Giang Vân Hạc, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không biếu hiện ra cái gì, chỉ chắp tay nói: “Gặp qua Dương sư huynh, về sau tiến vào tông môn, mong rằng Dương sư huynh chiếu cố nhiều.”
Cấp bậc lễ nghĩa của Diệp Viễn đã coi như là vô cùng đúng mực rồi, ai ngờ tên Dương Hạo này lại thản nhiên nói: “Ha ha, Diệp sư đệ danh xưng ngàn năm đệ nhất nhân, chỗ nào cần dạng tầm thường như ta chiếu cố?”
Vừa mở miệng, chính là mùi thuốc súng nồng nặc.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, căn bản gia hỏa này chính là đến gây sự.
Vốn dĩ hắn không thoải mái với loại thái độ cao ngạo kia của Dương Hạo, chỉ vì mặt mũi của Giang Vân Hạc mới có thế khách sáo như thế.
Nếu không bằng vào tính cách của Diệp Viễn, đã chẳng muốn để ý đến Dương Hạo rồi.
Cái gọi là thiên tài ở trong mắt Diệp Viễn, ngay cả xuẩn tài cũng còn không tính.
“Thì ra Dương sư huynh tự biết mình tầm thường, xem ra vẫn có chút biết rõ bản thân. Ta còn lo lẳng Dương sư huynh bị người tán dương nhiều, lại tưởng là thật đấy.” Nếu đối phương không nể mặt mũi, thì Diệp viễn không cần phải khách khí nữa rồi.
“Hừ! Cái gọi là ngàn năm đệ nhất nhân, cũng chỉ là một số người thế tục vô tri thổi phồng ra mà thôi. Xông qua Cửu Thiên Lộ, quơ đại trong u Vân tông cũng có một mớ lớn, chỉ có ở ngoại môn, mới có thể đem cái này xem như thần thánh.”
Đối mặt với sự mỉa mai của Diệp Viễn, Dương Hạo lại không có giận tím mặt, mà đối chọi lại gay gắt.
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Thật ra ta lại không quan trọng cái gì mà ngàn năm đệ nhất nhân, chỉ có một số người tầm thường, mới có thế nhớ mãi loại chuyện này ở trong lòng.”
Diệp Viễn cứ hễ mở miệng lại là một tiếng tầm thường, trong lòng Dương Hạo bực bội rồi. Vừa rồi hắn chỉ châm chọc Diệp Viễn một chút, lại không ngờ Diệp Viễn đánh rắn dập đầu, cứ gọi như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!