“Hắn... hắn đi vào ranh giới Sương Mù?”
“Chẳng lẽ hắn đến Thông Thiên Sơn để tự sát sao?”
“A! Ta nhớ ra rồi, hắn... hắn chính là người kia!”
Bỗng trong đám người có một nam tử mặc áo bào màu xám tro như vừa nhớ ra cái gì la ầm lên.
Không ít người tới ngộ đạo đều bị tiếng hét của hắn làm bừng tỉnh, cả đám trừng mắt nhìn qua.
Nhưng nam tử mặc áo bào xám gần như không nhận ra.
“Người nào? Có gì ngạc nhiên chứ! Hắn vào ranh giới Sương Mù còn có thể không chết hay sao?” Có người khinh thường nói.
Nam tử áo bào xám gật đầu như giã tỏi: “Thật sự có thể không chết đấy! Vừa rồi ta còn chưa nhận ra, chờ đến thấy hắn tiến vào ranh giới Sương Mù mới nhớ tới. Hơn hai ngàn năm trước cũng có người tiến vào ranh giới Sương Mù mà còn sống đi ra! Mà người vừa rồi chính là kẻ lần trước tiến vào ranh giới Sương Mù! Chẳng qua khí chất của hắn thay đổi quá nhiều, trong chốc lát ta không nhận ra mà thôi!”
“Cái gì! Làm gì có chuyện ấy!”
Nam tử áo bào xám cười khẩy: “Có gì không thể chứ? Người chứng kiến chuyện năm đó đâu phải chỉ mình ta! Lần đó, cả Thập Lý Chi Hạ đều sôi trào! Nhưng sau đó chúng ta ra ngoài nói lại thì không có người nào tin cả. Năm ấy ta mới là Thần Quân tầng ba, qua hai ngàn năm ta mới đột phá đến Thần Quân tầng chín. Nhưng ta nhìn hắn như vậy, không biết hắn đã đạt tới cảnh giới gì rồi!”
“Chẳng lẽ hắn không phải Thần Quân Cảnh? Nhưng đúng là ta nhìn không ra hắn nông sâu thế nào!” Có người hiếu kỳ nói.
Nam tử áo bào xám nói: “Khà khà, bằng thiên phú của người này, làm gì có chuyện tốn hai ngàn năm mới đạt tới Thần Quân Cảnh? Không biết chừng hắn đã đạt tới Chân Thần Cảnh rồi cũng nên!”
Có người lập tức khinh thường nói: “Ngươi cứ khoác lác đi! Lại còn Chân Thần Cảnh. Chân Thần Cảnh mà vào từ đây à?”
Nam tử áo bào xám cười khẩy: “Ngươi biết cái gì! Hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để đánh giá người kia! Năm đó lúc hắn tiến vào Thông Thiên Sơn chỉ có cảnh giới Quy Khư thôi đấy! Hắn tiến vào là đột phá Thần Quân Cảnh! Nếu giờ hắn đạt tới Chân Thần Cảnh, tiến vào từ nơi này nhằm ngộ thấu triệt một lần nữa thì có gì không thể đâu?”
Lời của nam tử áo bào xám phá vỡ quan niệm của mọi người đối với Thông Thiên Sơn.
Nhưng vẫn có rất nhiều người không tin.
Dù sao, lời của nam tử áo bào xám quá sức tưởng tượng.
Rẹt rẹt...
Trong Ranh giới Sương Mù, tia chớp điện màu lam không ngừng lóe sáng.
Diệp Viễn đi trong lớp sương mù, mặc cho tia sét Thiên Phạt này dừng trên người mình.
Vào thời khắc này, mấy đạo lôi Thiên Phạt này căn bản không có chút uy hiếp nào với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn có thể thông qua chúng cảm nhận Đạo của Thông Thiên Sơn!
Tinh tế thể ngộ một phen, đáy lòng Diệp Viễn ngày càng rộng mở trong sáng.
Tiếp theo, hắn chậm rãi rời khỏi vùng sương mù, đi tới Thập Lý Chi Thượng, lĩnh vực thuộc về Thiên Thần Cảnh.
Võ giả đang tu luyện gần bên dưới bị sự xuất hiện của hắn dọa chết khiếp.
Không có khả năng có người đi ra được từ ranh giới Sương Mù.
Mọi người vào nơi này đều là từ thông đạo.
Nhưng bây giờ lại có một kẻ từ ranh giới Sương Mù chui ra, bọn họ có thể không khiếp sợ à?
Mà Diệp Viễn hoàn toàn không để ý tới đám người ngạc nhiên thế nào, chỉ tập trung vào việc của mình, tiếp tục đi lên trên.
Diệp Viễn chưa từng bước tới tầng này.
Sau khi hắn đi lên, lập tức cảm nhận được khác biệt.
Từ Thập Lý Chi Hạ đến Thập Lý Chi Thượng, kết hợp với công pháp của chính mình và Đạo của Tiểu Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn phát hiện mọi người đều sai lầm rồi!
Con đường của hắn mới là đường chính xác!
Đạt tới Quy Khư mở ra thế giới tương đương với mua dây buộc mình, ngăn chặn mọi khả năng có thể tiến lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!