Trên hư không, mấy bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, khoảng cách của hai bên đã thu nhỏ chỉ còn kém nhau mấy vạn dặm.
Khoảng cách này đã miễn cưỡng để cường giả Thiên Nhân cảnh công kích.
Chỉ là, thân pháp của Diệp Viễn quá nhanh, bọn hắn rất khó khóa chặt mục tiêu.
Sau khi công kích chắc chắn sẽ làm chậm trễ một đoạn thời gian, như thế sẽ giúp cho Diệp Viễn có cơ hội chạy mất.
Huống hồ, hai người Thủy Nguyên cùng Cô Hồn đều phân cao thấp trong bóng tối, ai cũng không chịu thiệt thòi.
Vì lý do cẩn thận, ba người Thủy Nguyên đều không phát động công kích.
"Tiểu tử, ngươi chạy không thoát! Hiện tại dừng lại, giao Vô Cực Thí Thần Cung ra, bản Đế sẽ tha chết cho ngươi!" Cô Hồn cất cao giọng nói.
"Tiểu tử, ngươi là nhân tài! Chỉ cần ngươi giao Vô Cực Thí Thần Cung ra, bản Đế chẳng những không giết ngươi, còn thu ngươi làm đồ đệ!" Thủy Nguyên cũng không cam lòng yếu thế, hô lên.
Hai người này thấy Diệp Viễn tuổi còn trẻ, cho nên thỉnh thoảng mở miệng dụ hoặc.
Thế nhưng, Diệp Viễn căn bản cũng không thèm để ý đến bọn họ.
Thiên Nhãn ở một bên chỉ cười lạnh không nói gì, thầm mắng hai người ngu xuẩn.
Hắn đã sớm đã nhận ra Diệp Viễn là một người trẻ tuổi có tâm trí cực cao, tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
Từ việc hắn giấu diếm được tai mắt của hai người, sau đó rời đi, tiếp đến là bố trí cấm chế, cùng với Kết Không chi thuật, tất cả những thứ này đều không phải là hạng người trẻ tuổi bình thường có thể nghĩ tới.
Người trẻ tuổi này chẳng những có thực lực trác tuyệt, tâm tư lại càng tinh tế, tỉ mỉ tới cực điểm.
Hai người này muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để quấy nhiễu Diệp Viễn, đơn giản chính là đang làm trò cười.
Nhưng mà, hắn cũng không ngăn cản.
Dù sao Diệp Viễn cũng đã là cá trong chậu.
Quả nhiên, không bao lâu sau phía trước truyền đến thanh âm của Diệp Viễn.
"Đầu óc hai ngươi bị lừa đá hay sao? Diễn trò kém như vậy, tốt nhất vẫn là không nên đùa nghịch trước mặt tiểu gia ta! Có bản lĩnh thì các ngươi cứ đuổi theo!"
Hai người nghe xong mặt mũi đều tái nhợt.
Tiểu tử này, quá phách lối!
"Tiểu tử, chờ bản Đế bắt được ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết!" Thủy Nguyên nổi giận, nói.
Khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần!
Bảy vạn dặm!
Sáu vạn dặm!
...
Hai vạn dặm!
Một vạn dặm!
Với khoảng cách này hai người đã có đủ nắm chắc để làm Diệp Viễn trọng thương.
"Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất khó coi!" Cô Hồn cười lạnh nói.
Nói xong, hai người gần như là ra chiêu cùng một lúc, một cỗ ba động đáng sợ lan tràn ra trên hư không.
Nhưng đúng vào lúc này, hai người biến sắc.
Đột nhiên, Diệp Viễn biến mất!
Sắc mặt Thiên Nhãn cuồng biến, nói: "Khá khen cho tiểu tử, thật là giảo hoạt! Đây là mảnh không gian bất quy tắc, ở chỗ này, Pháp Tắc Không Gian của hắn có thể phát huy tác dụng lớn nhất! Khó trách hắn lại đột nhiên đi vòng lên phía Bắc, thì ra là ở sẵn chỗ này chờ chúng ta!"
Lúc này Thủy Nguyên mới kịp phản ứng, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, trầm giọng nói: "Tiểu tử đáng chết này quá gian xảo!"
Âm thanh của Cô Hồn lạnh lùng, nói: "Chờ đến khi bắt được tiểu tử này, bản Đế nhất định sẽ bào chế hắn một cách thật tử tế!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!