Vô số chim thú dưới công kích kinh khủng này, tan thành mây khói.
Nơi xa, náo loạn một trận.
Hiển nhiên, đám hung thú đã sợ đến mức tè ra quần, con nào cũng chạy trốn mất dạng.
Nam tử mặc áo bào xám nhíu mày, thần thức tản ra, đảo qua mỗi một tấc đất.
Thần thức của cường giả Thiên Nhân cảnh cường đại cỡ nào?
Cho dù là một con sâu bọ nhỏ bé cũng đừng hòng trốn khỏi dò xét của hắn.
Hắn chậm chạp di chuyển tới phía trước, thần thức đảo quét qua khắp nơi, không bỏ sót một tia nào.
Ở trong trận pháp, thậm chí ngay cả hô hấp Diệp Viễn cũng ngừng lại, không dám phát ra một chút xíu động tĩnh nào.
Cũng may, khí tức của Vô Cực Thí Thần Cung đã bị người này phong ấn hơn phân nửa, không phải vậy thì cho dù hắn có năng lực thông thiên cũng không thể che giấu được khí tức của nó.
Cảm nhận được một trận đất rung núi chuyển, trong lòng Diệp Viễn có chút giật mình.
Một kích của Thiên Nhân cảnh cường giả quá kinh khủng!
Hắn thuấn di một cái cũng cách đến mấy chục vạn dặm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được công kích của đối phương.
Rất nhanh, một đạo khí tức cực mạnh đang từ xa di chuyển đến gần.
Tâm thần Diệp Viễn trực nhảy, hắn không biết trận pháp, có thể giấu giếm được sự dò xét của Thiên Nhân cảnh hay không.
Trận pháp của hắn đã thẳng đến dòm ngó bản nguyên, tạo nghệ cực cao.
Cho dù Thiên Đế đến đây, hắn cũng không sợ.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không biết về cảnh giới Thiên Nhân cảnh này.
Một đạo thần thức bá đạo tuyệt luân đảo qua trên mặt đất, tim Diệp Viễn nhảy lên tới cổ họng.
Cũng may, đạo thần thức này khẽ quét qua cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, sau đó hướng nơi xa bay đi.
Tim của Diệp Viễn rốt cuộc cũng có thể thả lại chỗ cũ.
Nhưng mà, Diệp Viễn cũng không dám lơ là, không thu hồi trận pháp ngay lập tức.
Quả nhiên, lại thêm một đạo thần thức cường tuyệt khác giáng lâm, khẽ quét qua.
Lúc này Diệp Viễn mới phát hiện có hai cường giả Thiên Nhân cảnh đang tìm kiếm nam tử mặc áo trắng này.
Sau đó ba ngày, hai người này vẫn thay nhau dò xét ở xung quanh, một lần lại một lần.
Thẳng đến ba ngày tiếp theo, sự dò xét của hai người mới biến mất.
Diệp Viễn vô cùng cẩn thận, tiếp tục ở trong trận pháp né tránh cả ngày, sau đó mới ra ngoài.
Sau khi đi ra, Diệp Viễn không dám dừng lại, trực tiếp mang theo nam tử kia thuấn di rời đi.
Cũng không biết chạy bao xa, đến khi Diệp Viễn cảm thấy an toàn mới tìm một nơi yên tĩnh đáp xuống.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, thuấn di một cái ra ngoài động phủ, đánh ra từng đạo cấm chế trên hư không.
Những cấm chế này vô ảnh vô hình, trong phạm vi vạn dặm kết thành một tấm lưới to lớn.
Những cấm chế này cũng không có tác dụng đả thương, nhưng chỉ cần có người đụng vào cấm chế thì hắn sẽ lập tức biết được.
Thực lực của cường giả Thiên Nhân cảnh thật là đáng sợ, Diệp Viễn cũng không muốn đến khi chết cũng không biết vì sao mà chết.
Bận rộn hơn nửa ngày hắn mới trở lại động phủ.
Sắc mặt Cuồng Đao khó coi, nói: "Thiếu chủ, trực tiếp giết chết người này rồi lấy Vô Cực Thí Thần Cung không được sao? Chúng ta như thế này rất nguy hiểm! Hai tên cường giả Thiên Nhân cảnh kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!"
Diệp Viễn lắc đầu, nói: "Ta với hắn không oán không thù, loại chuyện như giết người đoạt bảo này, ta làm không được."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!