Hiển nhiên, kiến thức sẽ uyên bác hơn so với hồn thể như hắn rất nhiều.
Vô Trần đã thức tỉnh, hắn chủ động điều khiển Trấn Hồn Châu để hấp thu Ngân La Huyết Tinh, tốc độ cũng nhanh hơn gấp mấy lần.
Ngân La Huyết Tinh này có phẩm chất cực cao, nói chung là vật đại bổ đối với Vô Trần cùng Trấn Hồn Châu.
Không quá ba ngày, Trấn Hồn Châu chẳng những khôi phục lại như lúc ban đầu mà còn tiến lên bậc một, trở thành Thiên Đế Linh Bảo trung cấp, điều này khiến Vô Trần cùng với Diệp Viễn mừng rỡ như điên.
Thực lực Vô Trần càng mạnh thì việc trấn áp linh thức của Mộ Linh Tuyết đương nhiên sẽ càng thêm vững chắc.
Làm xong hết thảy, trong lòng Diệp Viễn mới ổn định một chút, thu hồi trận pháp, mang theo Cuồng Đao đi ra khỏi động phủ.
Thế nhưng vừa ra tới, Diệp Viễn không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối một trận.
Đằng xa, không gian phá toái, khắp nơi đều là không gian loạn lưu cuồng bạo.
Dõi mắt trông về phía xa, làm gì còn cái gì là dãy núi, làm gì còn cái gì là Tu La Huyết Trì?
Không gian mấy ngàn vạn dặm trực tiếp bị đánh đến vỡ nát!
Nhưng mà, không gian của Thông Thiên giới cực kỳ vững chắc, đang tự mình chữa trị một cách chậm rãi.
Diệp Viễn không khỏi liên tưởng tới lúc hắn rời khỏi những năng lượng mạnh mẽ tuyệt đối kia, đối với việc hiểu biết về cường giả Thiên Nhân cảnh thì càng rõ ràng hơn.
Chấn Thiên Lôi hắn ném ra lúc trước, ít nhất bằng một kích của cường giả Thiên Đế hậu kỳ lưu lại.
Ngay cả Thiên Đế trung kỳ cũng không có uy năng kinh khủng như cấp độ kia.
Về phần Thiên Nhân cảnh thì càng trực tiếp đánh đến mức không gian phá toái, dời núi lấp biển.
"Khó trách được gọi là trận chiến diệt thế, nếu toàn bộ cường giả Thiên Nhân cảnh ra tay thì gần như là hủy thiên diệt địa! Sợ là toàn bộ Thông Thiên giới cũng sẽ bị bọn hắn đánh cho vỡ nát. Thế giới này không bị diệt mới là lạ!" Diệp Viễn sợ hãi than.
Vô Trần gật đầu, nói: "Chiến trường Cổ Thần có lẽ chính là chiến trường Thượng Cổ bị phá hủy! Nơi đó, vô số Thiên Đế, Thiên Tôn vẫn lạc, hoàn toàn chính xác là đáng sợ! Uy năng của cường giả Thiên Nhân cảnh không thể tưởng tượng nổi!"
Hắn biết được sự tồn tại của Thiên Nhân Cảnh từ Diệp Viễn, lúc này mới biết người mạnh còn có kẻ mạnh hơn.
Bây giờ Thần tộc sắp xuất thế, chỉ sợ là vùng thiên địa này lại không được an bình.
Diệp Viễn chép miệng hai ba lần, nghĩ mà sợ nói: "Cũng may là chạy đủ xa, nếu như cách quá gần có khi bị đám người này trực tiếp san bằng theo luôn!"
Trận pháp Diệp Viễn bố trí căn bản không chịu nổi một kích của Thiên Nhân cảnh.
Đến lúc đó, trong lúc hắn đang bế quan, một luồng đạn lạc tùy tiện đánh tới, hắn lập tức bốc hơi.
Lời còn chưa dứt, một đạo lưu quang rơi xuống từ phía chân trời, rơi thẳng vào trong núi rừng, đem trọn dãy núi đều đập đến mức chấn động.
Ánh mắt Diệp Viễn hơi lóe lên, thầm nghĩ, sẽ không trùng hợp đến mức như thế chứ?
Chạy tới xem xét một chút, mặt đất đã bị nện ra một cái hố to.
Trong hố to có một bóng người nằm nhoài trong đó, khí tức cực kỳ yếu ớt.
Trong tay của hắn đang nắm một bộ cung tên!
Cung tiễn màu vàng!
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng tụ, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái Cung màu vàng kim kia không phải là Vô Cực Thí Thần Cung thì là gì?
Vừa rồi hắn đang suy đoán, Tu La Huyết Trì bị đánh thành dạng này, hiển nhiên là đã trải qua một trận đại chiến cực kỳ thảm liệt.
Chỉ sợ số Chí Tôn Thiên Đế vẫn lạc không hề ít.
Thậm chí, còn có siêu cấp cường giả Thiên Nhân cảnh ra tay!
Như vậy thì chiến sự tuyệt đối không có khả năng lắng lại nhanh như vậy.
Người rơi xuống kia, có phải là chạy trốn từ trên chiến trường tới đây hay không?
Vừa nhìn, thật sự đúng là như vậy.
Chỉ là Diệp Viễn không nghĩ tới, người này vậy mà lại có thể cướp đi Vô Cực Thí Thần Cung từ trong tay của nhiều cường giả như thế!
Rất hiển nhiên, hắn là bị người đuổi giết đến tận đây!
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Viễn kinh ngạc đến mức sợ hãi.
Hắn bước ra một bước, xông lên trước nắm lấy người kia trực tiếp thuấn di.
Tiếp theo, Diệp Viễn đưa đầu ngón tay một chút, ở xung quanh bày ra một tòa trận pháp cực kỳ phức tạp.
"Chư Tử Bách Gia Cửu Huyền Phục Thiên đại trận, ẩn!"
Diệp Viễn quát khẽ một tiếng, trận thành!
Trong núi rừng, Diệp Viễn cùng với cảnh sắc xung quanh hòa thành một khối, che giấu tất cả khí tức.
Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản nhìn không ra một chút dị trạng nào.
Diệp Viễn vừa làm xong hết thảy, lập tức cô một nam tử mặc áo bào xám từ trên trời giáng xuống, đứng ngay thành miệng hố.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!