Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn.
Ngoại trừ tiểu tử này thì còn có thể là ai?
Trong lòng mọi người thất kinh, trước sau chẳng qua chỉ có một canh giờ ngắn ngủi, thế mà tiểu tử này đã giết được nhiều Thâm Uyên Ma Thú như vậy?”
Lý Nguyệt lại cười lạnh nói: “Một Thiên Tôn tầng hai, có thể giết được nhiều quái vật như vậy thì thực lực của những quái vật này có thể mạnh bao nhiêu? Ha ha, tiểu tử này muốn đứng đầu nên cố ý nói những quái vật này rất mạnh! Theo ta thấy, cũng chỉ như thế thôi!”
Một Thiên Tôn khác cũng gật đầu nói: “Một lần giết nhiều như vậy, thực lực của những quái vật này, sợ rằng còn không bằng một người cùng cấp bình thường. Có điều, số lượng những quái vật này rất nhiều, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Một đám Thiên Tôn nhao nhao gật đầu, số lượng những quái vật này đúng là rất nhiều.
Có điều, nhìn như vậy thì thực lực của Diệp Viễn cũng không tệ lắm, chỉ là không ai tình nguyện thừa nhận mà thôi.
Lâm Trường Thanh há to miệng, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Diệp Viễn lười cãi lại những người này, sự chú ý của hắn đều ở trên địa hình địa vật.
Hắn căn cứ vào ký ức của Trác Viễn Chi, tìm kiếm cảnh tượng lúc Ly Nhi mất tích.
Đoán chừng đi khoảng một canh giờ, thi thể trên đất dần dần ít đi.
Rất rõ ràng, nơi này là đã là cực hạn dò đường của Diệp Viễn.
Diệp Viễn âm thầm đề phòng, Thâm Uyên Ma Thú ở bên ngoài, đa phần thực lực không mạnh lắm nhưng càng đi vào sâu thì thực lực của Thâm Uyên Ma Thú dần dần mạnh lên.
Gầm gầm gầm…
Cuối cùng, một đám Thâm Uyên Ma Thú dáng vẻ khác nhau chui ra, điên cuồng nhào về phía đám người này.
Những Thâm Uyên Ma Thú này cực kỳ hung dữ, thực lực cũng rất mạnh, có không ít con là Thiên Tôn tầng ba.
Lý Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Một đám cặn bã, chút thực lực ấy mà cũng dám đi lên chịu chết, thật đúng là thứ ngu xuẩn!”
Nói rồi, ngón tay hắn động một chút, một chùm khí tức vô cùng mạnh mẽ lao về phía một con Thâm Uyên Ma Thú có đầu hình báo.
Bụp!
Thâm Uyên Ma Thú kia hú lên một tiếng quái dị, lăn mấy vòng trên đất rồi xẹt một tiếng chạy mất.
Hiển nhiên, nó ý thức được sự mạnh mẽ của Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt lại biến sắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Hắn là đại cao thủ Thiên Tôn tầng sáu, một chỉ vừa rồi, cho dù là Thiên Tôn tầng bốn trúng không chết thì cũng trọng thương!
Nhưng con Thâm Uyên Ma Thú này thế mà lại không sao cả chạy mất.
Những quái vật này, thực lực mạnh như vậy sao?
Hắn nhìn về phía những người bên cạnh, phát hiện những võ giả Thiên Tôn tầng bốn lại đang đánh đến thực lực ngang nhau với đám Thâm Uyên Ma Thú Thiên Tôn tầng ba!
Một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng Lý Nguyệt.
Đồng thời, cũng dâng lên trong lòng mọi người.
Chân chính ra tay, bọn họ mới biết được, thực lực của Thâm Uyên Ma Thú này mạnh như thế nào!
Thiên Tôn tầng ba, đối cứng với Thiên Tôn tầng bốn?
Những Thâm Uyên Ma Thú thế mà lại có thể chiến đấu vượt cấp!
Chiến đấu vượt cấp ở Thiên Tôn Cảnh, hơn nữa bọn họ còn là võ giả tinh anh của loài người.
Cảnh tượng này, thật sự là lật đổ nhận thức của những Thiên Tôn này!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!