“Cái gì? Mất tích!”
Diệp Viễn đứng bật dậy, trong ánh mắt đều là phẫn nộ.
Khí thế kinh khủng phóng lên tận trời, dường như muốn lật tung cả đại điện.
Hắn vất vả để đứng ở đây, thế mà Lạc Phong Thiên Đế trước mặt lại nói cho hắn rằng Ly Nhi mất tích!
Kết quả này, khiến hắn có chút không thể nào chấp nhận được.
Lạc Phong và Quân Minh Tâm nhìn thấy một màn này cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Nhất là Quân Minh Tâm, lúc này hắn mới biết được, hóa ra lúc trước Diệp Viễn đối với Lâm Trường Thanh căn bản là chưa dùng toàn lực.
Thiên Tôn tầng hai thế mà lại có uy thế như vậy.
“Á Thánh trước đừng tức giận, nghe bản đế nói hết lời đã.” Lạc Phong chậm rãi nói.
Diệp Viễn kìm nén lửa giận, trầm giọng nói: “Ngươi nói!”
Lạc Phong chậm rãi đứng lên, nói: “Đi theo ta!”
Nói rồi, hắn vung tay áo một cái, dẫn Diệp Viễn đi vào trong một gian phòng.
Vừa vào gian phòng, một cỗ mùi hôi tanh gay mũi đập vào mặt.
Diệp Viễn nhanh chóng nhướng mày, nhìn thấy một người nằm trên giường.
Người kia cả người đều hôi thối không chịu nổi, thủng trăm nghìn lỗ, giống như là một cái xác thối.
Diệp Viễn híp mắt lại thì thấy hơi thở người kia đã mong manh, vẻn vẹn chỉ còn lại một chút khí tức.
Bên cạnh, có một lão giả tiều tụy đang phun hạt sương lên người kia, dường như không nhìn thấy mấy người bọn họ.
Diệp Viễn nhìn về phía Lạc Phong, đợi lời giải thích của hắn.
“Hắn tên là Trác Viễn Chi là đệ tử của bản đế. 10 năm trước, Nộ Minh Giang đứt, Hắc Viêm Động xuất hiện, hàng trăm tòa đế đô ở xung quanh đều biến thành thành chết. Tất cả mọi người nói, đó là động phủ Thiên Đế, hấp dẫn vô số cường giả đi về đó. Bảy đạo tràng Thiên Đế ở xung quanh Hắc Viêm Động đều phái người đi tìm hiểu, kết quả… Một người cũng không đi ra được! Số lượng Thiên Tôn mất tích ở trong đó, sợ rằng có đến hơn trăm người!” Lạc Phong thở dài nói.
“Ngay một năm trước, đột nhiên có mấy người ở trong Hắc Viêm Động chạy ra, Viễn chi sư đệ chính là một trong số đó. Chỉ là sau khi hắn trở về đạo tràng Lạc Phong, cả người đã hôn mê bất tỉnh. Một năm nay, Đàn Ý sư thúc đã dùng hết các loại thủ đoạn, cũng không thể nào khống chế được sự hư thối của sư đệ. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng hắn không sống nổi một tháng.” Quân Minh Tâm tiếp lời nói.
Diệp Viễn nhíu mày, khó chịu nói: “Đạo tràng Thiên Đế các ngươi nhiều Thiên Đế như vậy, tại sao lại muốn để cho một đám Thiên Tôn đi chịu chết?”
Quân Minh Tâm cười khổ nói: “Không phải chúng ta không chịu đi, mà cửa hang Hắc Viêm Động rất không ổn định. Đừng nói là Thiên Đế, cho dù là từ hậu kỳ Thiên Tôn đi vào trong đó, sợ rằng cửa hang cũng sẽ lập tức vỡ nát! Nếu như thế thì thật sự một tia hi vọng cũng không có.”
Ngừng lại một chút, Quân Minh Tâm lại nói: “Ngươi không cần hoài nghi, những năm gần đây, sư tôn vẫn luôn nhìn Mộng Ly sư muội với con mắt khác. Tài nguyên nàng tu luyện thậm chí khiến cho rất nhiều sư đệ đều đỏ mắt. Có điều, nàng là tiểu sư muội, lại xinh đẹp nên không có ai so đo những thứ này với nàng. Nhiệm vụ lần này, cũng là Mộng Ly sư muội chủ động xin đi giết giặc, không ngờ được lại phát sinh ra chuyện như vậy.”
Nghe những lời này, rốt cuộc Diệp Viễn cũng thoáng bình tĩnh lại.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trác Viễn Chi, trầm giọng nói: “Nói như vậy thì mấu chốt nằm ở trên người hắn rồi?”
Lạc Phong khẽ gật đầu, nói: “Nếu như Viễn Chi có thể tỉnh lại, hẳn là có thể biết trong Hắc Viêm Động đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Viễn không nói hai lời, đi vào bên cạnh Đàn Ý, trầm giọng nói: “Tránh ra!”
Đàn Ý nhướng mày, không vui nói: “Hỗn tiểu tử ở đâu ra, lại dám nói như vậy với bản đế?”
Đàn Ý này, là sư đệ của Lạc Phong, siêu cấp Đan Thần bát tinh!
Cường giả bậc này, lại bị Diệp Viễn kêu gào, sao có thể không giận?
Chỉ là lúc này, Diệp Viễn cũng lười nói nhảm với hắn, trầm giọng nói: “Chính Nhất Ngọc Huyễn Lộ đúng là có thể khiến người chết sinh bạch cốt, nhưng thuốc của ngươi không đúng bệnh, nếu còn tiếp tục thì hắn sẽ chết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!