Một khí tràng hình tròn lấy Diệp Viễn làm trung tâm, chậm rãi đẩy ra bên ngoài.
Dưới áp lực khí tràng của Diệp Viễn, phạm vi thế giới của Lâm Trường Thanh giống như giấy mỏng, trực tiếp bị vỡ nát.
Cảm giác kia giống như là trứng gà đụng phải tảng đá vậy.
Sắc mặt Lâm Trường Thanh hoàn toàn thay đổi, điên cuồng thúc động sức mạnh thế giới của mình, ý đồ ngăn cản Diệp Viễn tiến lên.
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả!
Hai người giao thủ, giống như là một đại lực sĩ và một tiểu hài tử đang đẩy nhau.
Đại lực sĩ đẩy tiểu hài tử, hoàn toàn bị ép sang một bên.
Rất nhanh biên giới khí tràng đã đạt đến khoảng cách 500 trượng.
Trong phạm vi 500 trượng này, không có kẽ hở, Diệp Viễn chính là người thống trị!
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, bọn họ không cách nào tưởng tượng được, tại sao thế giới của Diệp Viễn lại nồng đặc như vậy.
Lâm Trường Thanh là Thiên Tôn tầng hai, thế mà ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Bản thân Lâm Trường Thanh càng là tròng mắt trợn đến sắp lồi ra ngoài.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn Diệp Viễn, chỉ cảm thấy đầu mình có chút tê tê, quay vòng vòng.
“Ngươi… Ngươi… Thiên Tôn tầng hai, đây… đây sao có thể?”
Lâm Trường Thanh có chút hoài nghi con mắt của mình, có phải là có vấn đề hay không.
Hắn nghĩ tới, thiên phú Diệp Viễn có dị bẩm hơn nữa thì trong nghìn năm ngắn ngủi có thể đột phá đến Chân Thân Cảnh.
Thậm chí, có thể đột phá đến hậu kỳ Chân Thần Cảnh.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ được từ Thiên Thần đến Thiên Tôn tầng hai, Diệp Viễn chỉ dùng thời gian một nghìn năm ngắn ngủi.
Bây giờ, Diệp Viễn đã bắt đầu cùng trên một hàng với mình!
Hơn nữa, phạm vi thế giới của Diệp Viễn cực kỳ nồng đậm, rõ ràng không chỉ cao hơn hắn một tầng bac.
Điều này nói ra, Diệp Viễn không phải là một người theo đuổi tốc độ mà không để ý căn cơ.
Cái này, sao có thể?
Trịnh Du Phong cũng là há to miệng, trên mặt viết đầy chữ không thể tưởng tượng nổi.
Trường Thanh sư đệ ở Lạc Phong đạo tràng vẫn luôn được gọi là yêu nghiệt, thiên phú rất cao, tốc độ tu luyện cũng cực nhanh.
Nhưng thiên phú của hắn ở trước mặt Diệp Viễn, đơn giản chính là cặn bã!
“Nhớ kỹ, người nào đó đã từng nói ta và Ly Nhi và ngươi, vĩnh viễn không phải người cũng một thế giới! Ngươi nói đúng! Ngươi và ta, vĩnh viễn không phải người cùng một thế giới!”
Lời nói của Diệp Viễn trực tiếp đâm vào tim khiến tâm thần Lâm Trường Thanh chấn động kịch liệt.
Cùng một câu nói nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác.
Đó là một loại miệt thị từ trên cao nhìn xuống!
Sau một nghìn năm, vị trí của hắn và Diệp Viễn đã yên lặng thay đổi.
Trong lòng hắn chưa bao giờ coi trọng Diệp Viễn.
Một tên sâu kiến xuất thân hoàng thành, sao có thể sánh với tuyệt đại thiên kiêu xuất thân đạo tràng như hắn?
Nhưng mà, Diệp Viễn đã dùng tu vi Thiên Tôn tầng hai đánh vỡ nát tất cả kiêu ngạo của hắn!
Lúc này mới qua một nghìn năm!
Qua thêm một nghìn năm nữa thì Diệp Viễn sẽ đến cảnh giới gì?
Ước hẹn hai nghìn năm… Thật đúng là buồn cười!
Sau một nghìn năm nữa, Diệp Viễn dựa vào cảnh giới sẽ có thể giẫm chết hắn như giẫm chết một con kiến!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!