Ngao Húc một đời cường giả Thiên Đế, cứ thế chết đi!
Trong bóng tôi, sắc mặt Ngao Vũ bình tĩnh nhìn một màn này, thản nhiên nói: “Nhị thúc, ngươi sẽ không chết vô ích! Thù này, ta sẽ báo giúp ngươi!”
Ngao Húc chết gây ra chấn động to lớn trong trại Tử Long.
Chẳng ai ngờ rằng, Ngao Húc lại thật sự là thủ lĩnh đứng sau Kiêu phỉ!
Những người trong Long Tộc trước đó còn trào phúng, chế giễu Diệp Viễn, lúc này ai cũng im lặng không nói gì.
Lúc này, bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Diệp Viễn căn bản không phải thẹn quá hóa giận cũng không phải bàng hoàng luống cuống.
Thật ra người ta đã tính toán từ trước, đào cái hố để chờ Ngao Húc nhảy vào trong!
Một tiểu gia hỏa thế mà lại có thể hố chết Thiên Đế, loại chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được.
“Hóa ra, Ngao Húc thật sự là thủ lĩnh đứng sau Kiêu phỉ, chúng ta đều trách oan Diệp Viễn rồi!”
“Ai, nếu như Ngao Húc thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy chúng ta chính là trợ Trụ vi ngược!”
“Nhiều năm như vậy, các đại Huyền Trại thậm chí Địa Trại đều bàn luận chuyện Kiêu phỉ. Hôm nay, rốt cuộc mọi người cũng thở phào nhẽ nhõm.”
“Đúng vậy, chúng ta phải cảm tạ Diệp Long Tử, hắn đã làm được chuyện mà ngay cả Long Chủ cũng không làm được!”
…
Cũng không ít người tự biết mình sai, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Có điều, tất cả mọi người đều rất cảm kích Diệp Viễn.
Những năm gần đây, vì truy sát đám người Long Kiêu này, các phương trại Tử Long có thể nói là tổn thất nặng nề.
Một hành động này của Diệp Viễn, đúng là không gì tốt bằng.
“Diệp Long Tử, lần này nhờ có ngươi, nếu không bản chủ còn không biết sẽ bị phản nghịch này che mắt bao lâu!” Long Chủ Ngao Chấn chắp tay nói.
Diệp Viễn cười nói: “Long Chủ không cần như vậy, thật ra ngươi cũng đã có lòng nghi ngờ đối với Ngao Húc, không phải sao? Lần này, ngươi chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Ngao húc bỏ bao công sức cũng muốn nâng cao địa vị của Ngao Vũ.
Mà hắn, có thể nhờ vào đó mà một bước lên trời, thậm chí leo lên vị trí Long Chủ.
Phần tâm tư này, Ngao Chấn sao có thể không biết?
Chỉ là hắn không ngờ được, Ngao Húc lại ẩn giấu sâu như thế, bí mất câu kết ác phỉ, gây hại một phương, quấy nhiễu cho trại Tử Long không được an bình.
Mà lần này, chuyện của Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một cơ hội để bộc phát mà thôi.
Ngao Chấn thâm sâu nhìn về phía Diệp Viễn, cười nói: “Diệp Long Tử tâm tư cẩn thận, thiên phú hơn người, tương lai nhất định sẽ thành đại nhân vật! Chuyến đi núi Thiên Long lần này, bản chủ chúc Diệp Long Tử thắng ngay từ trận đầu!”
Diệp Viễn cười nói: “Xin nhận lời chúc lành của Long Chủ! Long Chủ, Diệp mỗ có một yêu cầu quá đáng, xin Long Chủ đồng ý.”
Hai mắt Ngao Chấn nhíu lại, nói: “Ngươi muốn Long Kiêu?”
Nói chuyện với người thông minh, đúng là bớt phí sức.
Diệp Viễn gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Ngao Chấn lắc đầu nói: “Những năm gần đây, Long Kiêu phạm vào tội ác chồng chất! Không giết hắn, không đủ để bình ổn sự phẫn hận lòng dân!”
Diệp Viễn cười nói: “Nói điều kiện đi!”
Ngao Chấn bật cười nói: “Đứa trẻ nhà ngươi, thật đúng là khiến người ta đau đầu! Muốn Long Kiêu, lần này trận chiến Long Tử, đại biểu trại Tử Long, giành được hạng nhất!”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Đồng ý!”
Ngao Chấn cười nói: “Dường như ngươi rất có lòng tin.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!