Sắc mặt Ngao Húc điên cuồng thay đổi, cả giận nói: “Là ai?”
Mấy bóng người xuất hiện mà người cầm đầu chính là Long Chủ.
Ở bên cạnh Long Chủ, Diệp Viễn đang nghiền ngẫm nhìn hắn.
Trong lòng Ngao Húc hơi “lộp bộp”, sao có thể không biết mình bị lừa rồi?
Ánh mắt Long Chủ sáng rực nhìn chằm chằm Ngao Húc, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Ngao Húc, ngươi làm bản chủ quá thất vọng rồi!”
Diệp Viễn nhìn về phía Long Kiêu, cười nói: “Thế nào, ta không lừa các ngươi đúng không? Các ngươi, chẳng qua chỉ là một con cờ của Long Kiêu mà thôi! Bây giờ, các ngươi đã vô dụng, đương nhiên cũng không cần sống trên đời này nữa.”
Long Kiêu cũng là một đời kiêu hùng, lúc này, trong con mắt hắn ngập tràn lửa giận.
Bọn họ làm trâu làm ngựa cho Ngao Húc, liếm máu trên lưỡi đao, làm việc nhiều năm như vậy, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như thế này.
“Ngao Húc, nhiều năm như vậy, huynh đệ chúng ta không có công lao cũng có khổ lao! Ngươi thế mà lại hạ độc thủ như thế! Diệp huynh đệ nói với chúng ta, ngươi sẽ giết chúng ta, Long Kiêu ta còn không tin. Không ngờ được, ngươi thật sự hạ thủ!” Long Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, Ngao Húc đã qua sự bàng hoàng thất thố lúc đầu, trên mặt khôi phục vẻ trấn định, cười nhạt nói: “Các ngươi, chẳng qua chỉ là mấy con chó của ta mà thôi, quyền sinh quyền sát trong tay còn không phải tùy ta điều khiển hay sao? Bây giờ, các ngươi đã vô dụng, đương nhiên phải chết!”
“Ngươi!” Long Kiêu cũng không ngờ được Ngao Húc lại là người thức thời như thế, trực tiếp thừa nhận.
Ngao Húc không để ý tới hắn mà nhìn về phía Diệp Viễn cười nói: “Thật sự không ngờ được, bản đế tung hoành Trấn Đông Hư Giới ngàn vạn năm, thế mà lại thua trên tay một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi!”
Diệp Viễn cười nói: “Chuyện ngươi không ngờ được còn nhiều lắm, không phải sao?”
Ánh mắt Ngao Húc phát lạnh, dường như muốn giết chết Diệp Viễn.
Hắn tính toán tỉ mỉ cặn kẽ, cũng tính là bày ra một sát cục kinh thiên, Diệp Viễn tuyệt đối không thể nào chạy thoát.
Kết quả hắn không ngờ được, Diệp Viễn chẳng những trốn ra được mà còn bắt được cả Long Kiêu.
Long Kiêu nắm giữ quá nhiều bí mật, một khi rơi vào tay Long Chủ, hắn nhất định không có kết cục tốt.
Cho nên hắn mạo hiểm, thả Long Kiêu ra rồi lại giết bọn họ.
Nhưng ai ngờ được, tất cả đều nằm trong tính toán của Diệp Viễn.
Hắn tính toán cả một đời, thậm chí tính toán cả Long Chủ, thế mà lại thua trong tay tiểu tử mới ra đời như Diệp Viễn!
Đây chính là chuyện hắn không muốn thấy nhất.
Ngao Húc cười ha ha một tiếng, gật đầu nói: “Không sai! Là bản đế đã coi thường ngươi!”
Diệp Viễn cười nói: “Vốn dĩ ta còn không hiểu ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hạ sát thủ với ta. Mãi cho đến khi đi vào trại Tử Long, ta mới biết được, cháu của ngươi cũng là Thiên Long chi tử. Hóa ra, ngươi vì hắn nên mới ra tay.”
Ngao Húc biến sắc, cười to nói: “Tiểu tử, tâm cơ ngươi thật là sâu, thủ đoạn rất độc ác! Bản đến làm việc là chuyện của bản đế, không liên quan gì đến Ngao Vũ! Ngao Chấn, ta không phục vì sao ngươi có thể ngồi lên vị trí Long Chủ mà ta lại không được!”
Nói rồi, đột nhiên khí thế trên người Ngao Húc bộc phát, lao thẳng về phía Long Chủ.
Khí tức Thiên Đế kinh khủng, ép cho tất cả mọi người không thở nổi.
Một chiêu nén giận của Thiên Đế, quá kinh khủng!
Nếu như năng lượng này bộc phát ra, toàn bộ trại Tử Long đều sẽ bị san thành đất bằng!
Trong nháy mắt, một cỗ sức mạnh nhu hòa bao trùm toàn bộ không gian.
Sức mạnh của Ngao Húc, thế mà không cách nào truyền được ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!