Long Triệu đỏ mắt nói: “Lão đại, còn đánh nữa sao? Đầu… Đầu hàng đi!”
Ánh mắt Long Kiêu phát lạnh, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Chết nhiều huynh đệ như vậy, ngươi lại bảo ta đầu hàng? Hôm nay không chém tiểu tử kia thành trăm mảnh, Long Kiêu ta thề không làm người!”
“Nhưng mà, chúng ta căn bản không tìm thấy hắn! Hắn hiểu rõ mảnh không gian này như lòng bàn tay, thậm chí ngay cả tầng không gian sâu nhất cũng tới lui tự nhiên, pháp tắc không gian của hắn, ít nhất cũng đạt đến cấp sáu!”
Long Triệu đã không còn cách nào khác, đáng sợ không phải đối thủ mạnh mẽ mà là ngươi căn bản không tìm ra được đối thủ.
Đến bóng dáng của đối phương còn không bắt được thế thì còn đánh thế nào?
Sắc mặt Long Kiêu cũng tái nhợt, bỗng nhiên, thân hình Diệp Viễn lóe lên, âÂm thanh hắn lạnh lùng nói: “Đuổi theo!”
Vụt!
Không gian biến ảo, trước mặt sáng tỏ rõ ràng.
Nơi đây, hoa đào nở rộ, dòng suối nhỏ chảy chầm chầm, mục đồng trong thôn vui đùa ầm ĩ, đúng là một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Ở phương xa, Long Tiểu Thuần đang chơi đùa với mấy đứa trẻ vui vẻ đến quên cả trời đất.
Nhưng mà, sắc mặt Long Kiêu lại điên cuồng thay đổi!
Hắn gắt gao nhìn bóng dáng Diệp Viễn trên không lơ lửng đứng ở nơi xa, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Diệp Viễn liếc nhìn thôn xóm, trong mắt lóe lên vẻ nhu hòa.
“Đầu hàng đi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Diệp Viễn xuyên qua trong hư không, trong lúc vô tình đã phát hiện nơi này.
Thế hắn mới biết, hóa ra đây chính là hang ổ của đám người Long Kiêu.
Diệp Viễn cũng không ngờ được, đám người Long Kiêu ở bên ngoài phóng hỏa cướp của giết người, không việc ác nào không làm lại là vì chỗ thế ngoại đào nguyên.
Vốn dĩ, Diệp Viễn định trực tiếp hố chết đám người Long Kiêu ở trong hư không.
Dựa vào tạo nghệ pháp tắc không gian của Diệp Viễn, cho dù không giết được Long Kiêu thì những người khác hắn vẫn có niềm tin.
Cho dù là Thiên Tôn tầng ba, bị Diệp Viễn đánh lén cũng khó giữ được mạng sống.
Có điều, bây giờ, hắn thay đổi chủ ý.
Tay Long Kiêu cầm đao, run nhè nhẹ.
Rõ ràng, nội tâm của hắn đang giãy dụa kịch liệt.
“Lão đại! Từ bỏ đi, chúng ta không có phần thắng đâu!” Long Triệu đỏ mắt nói.
Long Kiêu nhìn Diệp Viễn, cắn răng nói: “Ta làm sao biết, sau khi đầu hàng thì hắn sẽ không hạ sát thủ?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như ta muốn hạ sát thủ thì bây giờ cũng không phải là cục diện như vậy.”
Con ngươi Long Kiêu rụt lại, lập tức hiểu rõ ý của Diệp Viễn.
Nếu như Diệp Viễn là kẻ lạm sát người vô tội, hoặc là kẻ tâm tư độc ác thì bây giờ hẳn là sẽ lấy mạng của phụ nữ trẻ em ở đây ra để áp chế mà không phải yên yên lành lành đứng ở chỗ này nói chuyện với hắn.
Rõ ràng, uy hiếp trực tiếp như thế càng có tác dụng hơn.
Vụt!
Vụt!
Vụt!
Đột nhiên mấy bóng người xuất hiện, là đám người Long Minh.
Bọn họ thấy cảnh này, lập tức sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Thế mà Diệp Viễn lại tìm được nơi ở của bọn họ!
Nơi ở của bọn họ cực kỳ kín đáo, nhiều năm như vậy rồi chưa bao giờ bại lộ, không ngờ được lại bị Diệp Viễn tìm thấy.
“Lão… Lão đại!” Long Minh có chút miệng đắng lưỡi khô nói.
Bỗng nhiên, cổ tay Long Kiêu buông lỏng, thanh âm đoản đao trầm thấp rơi xuống, “keng” một tiếng cắm vào trong bùn đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!