Con ngươi Long Trì co rụt lại, tức giận nói: “Là ai, cút ra đây cho bản đế!”
Hư không chấn động, một bóng người xuất hiện, không phải Diệp Viễn thì là còn có thể là ai?
“Lão cẩu, ngươi có biết xấu hổ không vậy?” Diệp Viễn híp mắt nhìn về phía Long Trì, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Đại nhân!”
“Sư tôn!”
Đám người Ninh Thiên Bình nhìn thấy Diệp Viễn, không khỏi vui mừng.
Nhưng ở bên kia, con ngươi Long Trì đã trừng đến sắp lòi ra ngoài.
Vẻ mặt hắn như gặp phải quỷ, cả kinh nói: “Diệp Viễn! Ngươi… Ngươi từ Long Nhãn Động đi ra rồi? Đây… Chuyện này không thể nào!”
Diệp Viễn híp mắt, cười lạnh nói: “Có cái gì không thể nào? Ta đây không phải là đang đứng trước mặt ngươi rồi sao?”
Lục Nhi ở trong ngực Diệp Viễn cực kỳ yếu ớt, nhưng vẻ mặt lúc này lại rất vui vẻ.
Vốn dĩ nghe miêu tả của Long Trì đối với Long Nhãn Động, Lục Nhi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng đã hạ quyết tâm, muốn báo thù cho Diệp Viễn.
Nhưng mà trong nháy mắt, Diệp Viễn thế mà lại sống sờ sờ xuất hiện trước mắt của nàng, đúng thật là không có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này.
“Thiếu gia, ngươi không sao thật sự quá tốt rồi!” Lục Nhi ôm sát người Diệp Viễn, vui vẻ nói.
Trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Nha đầu ngốc, liều mạng như vậy làm gì? Thiếu gia không phải đã đồng ý với ngươi, trong vòng mười năm nhất định sẽ trở về rồi sao?”
Lục Nhi liều mạng gật đầu, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Long Trì còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ, bỗng nhiên con ngươi co rụt lại.
“Ngươi… Ngươi đột phá Thiên Tôn rồi? Đây… Chuyện này không thể nào! Chỉ mười năm ngắn ngủi, ngươi lại đột phá Thiên Tôn ở một nơi như Long Nhãn Động?”
Khí tức lộ ra trên người Diệp Viễn rõ ràng đã vượt qua Chân Thần Cảnh, đạt đến cấp độ Thiên Tôn Cảnh.
Thậm chí, khí tức trên người Diệp Viễn còn mạnh hơn một bậc so với Thiên Tôn tầng một sơ kỳ bình thường.
Mười năm ngắn ngủi, từ Chân Thần tầng bảy đến Thiên Tôn tầng một, Long Trì còn hoài nghi bản thân mình có phải là đã nhìn nhầm không.
Hơn nữa, bây giờ Diệp Viễn, thế mà lại cho hắn một loại cảm giác kín như bưng, giống như ở trước mặt hắn là một đoàn sương mù vậy.
Theo lý mà nói, Thiên Đế nhìn Thiên Tôn, đó chính là liếc mắt đã thấy rõ, nhưng tại sao lại xuất hiện cảm giác không hợp lý này chứ?
Động tĩnh bên này đã hấp dẫn không ít người tới vây xem.
Cảm nhận được khí tức trên người Diệp Viễn, cường giả Long Tộc lập tức vỡ tổ.
“Không phải nói Long Nhãn Động không thể tu luyện, là tuyệt địa sao? Hắn… Hắn tu luyện như thế nào vậy?”
“Cái này quá giả rồi đi! Đừng nói là Long Nhãn Động, cho dù là trên Thông Thiên Sơn, mười năm cũng không thể nào đột phá từ Chân Thần tầng bảy đến Thiên Tôn được!”
“Gia hỏa này, rốt cuộc là quái thai thế nào vậy? Chẳng những đột phá đến Thiên Tôn mà còn đi ra từ Long Nhãn Động!”
…
Chuyện xảy ra trên người Diệp Viễn, thực sự quá không hợp lý khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, các Thiên Đế khác của trại Vũ Long cũng nhao nhao đuổi tới, nhìn thấy Diệp Viễn “Thiên Tôn Cảnh”, từng người đều cả kinh đến cái cằm muốn rớt xuống đất.
Long Nhãn Động không phải là tuyệt địa sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!