Nhưng mà ở trước mặt Diệp Viễn, nàng thật sự muốn tìm một chút cảm giác ưu việt cũng không tìm ra được.
Gia hỏa này, quá biến thái!
Diệp Viễn đánh giá Long Tiểu Thuần, vẻ mặt cổ quái.
Long Tiểu Thuần bị Diệp Viễn nhìn đến toàn thân run rẩy, nói: “Ngươi… Ngươi làm gì, sao lại nhìn ta như vậy.”
Diệp Viễn lắc đầu, thở dài nói: “Ta đột phá đến cấp bảy, phản tổ Long hồn đã hoàn toàn thức tỉnh.”
Long Tiểu Thuần nghi ngờ nói: “Vậy thì thế nào?”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Hóa ra, Long Tổ trong thế giới Tiên Lâm lại là ca ca của mẫu thân ngươi…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Long Tiểu Thuần cũng trở nên cổ quái.
Đột nhiên, rốt cuộc Long Tiểu Thuần cũng không nhịn được, cười ha hả.
“Ha ha ha…, tới đây tới đây, gọi một tiếng cô nãi nãi nghe chút coi! Ha ha ha…, chết cười ta rồi, ha ha ha ha…”
Long Tiểu Thuần cười đến ngửa tới ngửa lui, hai cánh hoa trên đầu run rẩy, dường như cười đến muốn đau hai bên sườn.
Đám người Tấn ca đứng một bên cùng là nín cười ngay từ đầu.
Cuối cùng không nhịn được nữa, tập thể cùng phá lên cười.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra được, giữa Diệp Viễn và Long Tiểu Thuần lại còn có tầng quan hệ này.
Diệp Viễn không còn gì để nói, hắn vẫn luôn coi Long Tiểu Thuần là muội muội.
Thế nhưng khi hắn thức tỉnh phản tổ Long hồn, một chút ký ức của Long Tổ ở thế giới Tiên Lâm cũng xuất hiện trong đầu của hắn.
Hóa ra, Long Tổ và Long Chủ trại Vũ Long lại có quan hệ huynh muội.
Cái này cũng giải thích cho việc vì sao hắn nhìn thấy Long Tiểu Thuần đã cảm thấy vô cùng thân thiết.
Mấy trăm vạn năm trước, Long Tổ tự cao bản thân thiên tài, muốn đi theo dấu chân tổ tiên, một mình xông vào Long Nhãn Động.
Ai ngờ được, hắn ở trong Long Nhãn Động gặp phải nguy cơ tứ phía, cuối cùng lâm vào Tuyệt Cảnh.
Tiên Lâm Thiên Tôn đánh bậy đánh bạ thế mà lại từ vết nứt không gian đi vào Long Nhãn Động, đồng thời cứu được Long Tổ Long Khâm và bốn đại thần thú Thủy Tổ.
Mấy đại thần thú này vì báo ân cứu mạng mà đã đi theo Tiên Lâm Thiên Tôn.
Mà bốn đại Thủy Tổ cũng khai chi tán diệp ở thế giới Tiên Lâm.
Ai ngờ về sau, Tiên Lâm Thiên Tôn bị giết, bốn đại Thủy Tổ cũng không biết tung tích.
Có điều, trong trí nhớ của Long Tỏ, hắn có một người muội muội tên là Long Khê Nguyệt, chính là đương nhiệm Long Chủ của trại Vũ Long.
Cứ như thế, Diệp Viễn so với Long Tiểu Thuần đúng là thấp hơn một bối phận.
Một tiếng “cô nãi nãi” này cũng là có thể gọi được.
Có điều bảo Diệp Viễn gọi ra miệng, lại rất khó.
Lần này, kém cả một bối phận.
“Diệp Viễn, mau gọi mau gọi! Nếu không, cô nãi nãi sẽ không vui nữa! Gọi đi, có thưởng! Ha ha ha…” Long Tiểu Thuần chế nhạo nói.
Diệp Viễn không khỏi liếc mắt, lần này ở trước mặt Long Tiểu Thuần sẽ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được rồi.
Đương nhiên, bảo hắn gọi Long Tiểu Thuần là cô nãi nãi, đó là chuyện không thể nào.
“Được rồi, đừng nháo, không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ra thôi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Quả nhiên, một câu này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Đại nhân, chuyện này là thật? Ngươi thật sự có thể dẫn chúng ta ra ngoài?” Tấn ca kinh hỉ nói.