Một năm qua, đều là hắn một thân một mình đơn đả độc đấu, quá mức buồn tẻ.
Hơn nữa, ở loại địa phương như thế này, nhiều thêm một người là nhiều thêm một phần lực lượng.
Mấy người kia hiển nhiên là rất thông thạo, có lẽ tương đối hiểu rõ về nơi này, đi theo chân bọn họ tìm hiểu rõ một vài tình huống cũng không tồi.
Về phần câu nói như “Tấn ca bảo kê ngươi” này, Diệp Viễn chắc chắn không thèm để ý đến.
Trên đường đi, ba người cực kỳ đề phòng, giống như đang đi ăn trộm, sợ gây ra ra một chút động tĩnh gì.
Nghe phải một tiếng gió thổi nhẹ cũng giống như con thỏ bị dọa sợ chuồn mất.
Diệp Viễn thì lại làm vẻ mặt nhẹ nhõm, thong dong đi theo sau lưng ba người.
Trong mắt ba người, hành động này lại biến thành không biết sống chết.
Những thứ khác khoan hãy bàn, về phương diện lẩn tránh ma thú Thâm Uyên của ba người này thì thật đúng là có chút bổn sự.
Thường thường có động tĩnh gì, bọn hắn chỉ nghe là biết, hơn nữa còn né tránh được.
Hiển nhiên, mấy người ở trong Long Nhãn Động này đã có con đường sinh tồn của riêng mình.
Dọc theo con đường này, Diệp Viễn nghe ngóng được không ít.
Ba người này gọi là Long Tấn, Ngao Minh và Long Thanh, đều đến từ các trại cùng huyền trại khác nhau, đều là thuộc về hàng phần tử tội ác tày trời, bị đánh vào Long Nhãn Động.
Tiến vào Long Nhãn Động trên cơ bản là tương đương với phán quyết tử hình, nhưng mà không có nghĩa là lập tức sẽ chết.
Ba người này tinh vi quỷ quái, lăn lộn ở chỗ này cũng đã tìm được đường sinh tồn, lẩn tránh được rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn lôi kéo được đội ngũ hơn mười người.
Những người này, phần lớn là phạm tội lớn ở trong trại cho nên mới bị đánh vào Long Nhãn Động.
Điều này khiến cho Diệp Viễn hết sức kinh ngạc, rõ ràng những khu quần cư của Long tộc đều có cửa vào Long Nhãn Động.
Rốt cuộc cái Long Nhãn Động này là địa phương quỷ quái gì?
Nhưng mà, sống sót được ở trong khu vực này, phần lớn đều có thực lực không mạnh, chỉ có Chân Thần cảnh.
Long Tấn tiến vào Long Nhãn Động đã hơn hai mươi năm, hắn được coi như là người nổi bật nhất trong nhóm người này rồi.
Hiện tại, bọn hắn đang muốn mang theo Diệp Viễn quay lại căn cứ.
“Tiểu tử, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi cứ như vậy ở trong Long Nhãn Động này thì chết một trăm lần còn chưa đủ!” Tấn ca nhìn Diệp Viễn, làm một vẻ mặt tức giận Diệp Viễn không biết tranh với đời, nói.
Tên này lần nào cũng từ từ tốn tốn, không nhanh không chậm, khiến cho Tấn ca phát oải.
Nhưng mà, trong lòng Tấn ca cảm thấy rất kỳ quái, tiểu tử này vì sao lại có thể luôn đuổi kịp được ba người bọn họ.
Thân là Long tộc cao ngạo, ba người Long Tấn luôn có tư tưởng xem thường Nhân tộc như Diệp Viễn, nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận, vận khí của Diệp Viễn rất tốt.
Diệp Viễn cười nói: “Dọc theo con đường này, đa tạ Tấn ca chiếu cố.”
Tấn ca ra vẻ, trừng Diệp Viễn một cái, hừ lạnh nói: “Coi như ngươi còn có mắt nhìn người! Dọc theo con đường này, nếu không phải có Tấn ca ta thì ngươi đã sớm chết cả chục lần!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Diệp Viễn cười nói.
Rống rống...
Đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện vài đầu ma thú Thâm Uyên dữ tợn, thoáng chốc đã chặn đường đi của mấy người bọn họ.
Mấy đầu ma thú Thâm Uyên này xuất hiện cực kỳ đột ngột, giống như đã mai phục sẵn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!