Diệp Viễn nghe xong cười ha ha, nói: “Vậy các ngươi cần phải cầu nguyện cho ta ngàn vạn đừng có chết, nếu không chờ ta đi đến bên kia thì hắn sẽ lại chết thêm một lần nữa.”
Hai cha con kia nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Viễn thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn! Để xem sau khi ngươi tiến vào Long Nhãn Động có còn cười được nữa hay không! Hãy bớt nói nhảm đi, khế ước mang tới chưa?” Long Trì hừ lạnh nói.
Diệp Viễn đưa ra một miếng ngọc giản, thản nhiên nói: “Thề đi.”
Sau khi phát lời thề Thiên Đạo, cầm được khế ước, rốt cuộc trên mặt Long Trì cũng lộ ra một nụ cười khoái ý.
“Ha, nhất định ngươi còn đang suy nghĩ làm sao để thoát ra phải không? Thật đáng tiếc khi phải nói cho ngươi biết, cái cửa vào này là đơn hướng, chỉ có thể vào, không thể ra! Hơn nữa, sau khi ngươi đi vào thì sẽ được tùy tiện truyền tống đến một địa điểm nào đó. Nếu như chỗ đó có đại ma vật rất cường đại, vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã trúng thưởng rồi!” Long Vũ đắc ý nói.
“A? Nói như vậy là Long Nhãn Động không có lối ra?” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Nếu như không có lối ra thì cái kia thật đúng là có chút phiền toái.
Nếu như là một cái thế giới bịt kín, vậy thì bất luận hắn trở nên mạnh cỡ nào cũng không có khả năng thoát ra từ bên trong.
“Lối ra thì ngược lại không phải không có. Nghe nói, trong Long Nhãn Động có một vài Không Gian Liệt Phùng, nó như con thoi di chuyển giữa Không Gian Loạn Lưu với Long Nhãn Động. Nhưng mà những Không Gian Liệt Phùng này ở nơi nào, không một ai biết. Cho nên... Tiến vào Long Nhãn Động, chẳng khác gì là có đi mà không có về!” Long Trĩ trầm giọng nói.
“Tiểu tử, bây giờ hối hận vẫn còn kịp! Nhưng mà, mạng nhỏ của mấy tên Nhân tộc kia, khó mà giữ được rồi, ha ha ha...” Long Trì suồng sã tứ phía, cười to nói.
Diệp Viễn mặc kệ hắn, thả người nhảy lên, thân hình trực tiếp chui thẳng vào cửa động.
Long Trì còn muốn nhìn một chút bộ dáng thất kinh của Diệp Viên, ai ngờ Diệp Viễn lại dứt khoát trực tiếp nhảy vào như vậy khiến hắn không khỏi khó chịu một phen.
“Hừ! Không thể tự tay làm thịt ngươi, xem như tiện nghi cho ngươi!” Dứt lời, thân hình Long Trì khẽ động, biến mất ngay trong đại điện.
Long Trĩ cũng khẽ thở dài một cái, quay người rời đi.
Nhưng mà, ngay sau khi mấy người bọn họ rời đi không lâu, một bóng người lén lút chạy vào đại điện.
Vèo!
Một đạo thanh mang hiện lên, bóng người kia trực tiếp chui vào bên trong Long Nhãn Động, thủ vệ căn bản không kịp phản ứng.
Hai tên thủ vệ Thiên Tôn cảnh nhìn thấy một màn này, sắc mặt không khỏi đại biến.
"Vừa rồi cái bóng kia... hình như là Long Tiểu Thuần?”
“Đáng chết! Cái ngôi sao tai họa này vậy mà lại tiến vào Long Nhãn Động, chuyện này náo lớn rồi! Ngươi ở nơi này để ý, ta lập tức đi bẩm báo với Long chủ.”
Hai người thất kinh một phen, sau đó chạy như bay ra khỏi đại điện.
...
Diệp Viễn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc đã rơi xuống mặt đất.
Trước mắt là một thế giới lạ lẫm, bầu trời màu đỏ như máu, giống như hỏa diễm đang thiêu đốt trên bầu trời, vô cùng mờ mịt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!