Diệp Viễn nhìn sắc mặt Cô Hồng, không khỏi buồn cười, nói: “Đừng có làm cái biểu cảm đó, không phải ta đây vẫn còn tốt hay sao?”
Sắc mặt Cô Hồng ngưng trọng nói: “Không biết sư tôn có gì phân phó?”
Diệp Viễn nói: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến vào Long Nhãn Động, có khả năng sẽ phải rời đi một thời gian rất lâu. Trong vòng mười năm, nếu như ta đi ra được thì đương nhiên không có vấn đề gì đáng lo ngại. Nhưng nếu trong vòng mười năm ta không thoát ra được, vậy thì ngươi hãy dẫn bọn họ rời khỏi Trấn Đông Hư Giới, trở lại Thiên Ưng Hoàng Thành, yên lặng chờ tin tức.”
Cô Hồng biến sắc, nói: “Sư tôn, cái... Cái Long Nhãn Động kia là địa phương như thế nào?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, nhưng mà nhất định là một nơi vô cùng nguy hiểm. Cái lão cẩu kia dùng tính mạng của các ngươi uy hiếp ta, bảo ta phải tiến vào cái Long Nhãn Động này. Ngươi cũng không cần phải làm bộ dạng này, vi sư xông qua đầm rồng hang hổ nhiều không kể xiết, cái lão cẩu kia muốn đưa ta vào chỗ chết, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Sắc mặt Cô Hồng ngưng trọng nói: “Thế nhưng mà...”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không có nhưng nhị gì hết. Trong khoảng thời gian ta không có mặt, ngươi chiếu cố tốt bọn người Lục Nhi. Nha đầu kia biết ta đi Long Nhãn Động chắc chắn sẽ không chấp nhận, chờ sau khi ta rời đi rồi ngươi lại nói cho nàng biết. Mặt khác, ngươi cũng phải siêng năng tu luyện Đan đạo, chờ sau khi vi sư đi ra sẽ kiểm tra ngươi!”
Sắc mặt Cô Hồng biến ảo bất định, thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng chậm rãi gật đầu, nói: “Vâng, sư tôn! Sư tôn đi chuyến này nhất định phải cẩn thận một chút!”
...
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Diệp Viễn đã đi tới giữa tháp đá bên ngoài Vũ Long Trại, Long Trĩ đã đợi sẵn ở đó.
“Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ? Lần này đi, chỉ sợ khó mà trở về được rồi!” Long Trĩ âÂm thanh ngưng trọng nói.
“Ta không đi, lão cẩu kia sẽ bỏ qua cho ta sao?” Diệp Viễn hỏi ngược lại.
Long Trĩ hít một hơi, nói: “Sớm biết như thế thì đã không mang bọn ngươi vào!”
Diệp Viễn cười nói: “Bây giờ có nói gì cũng đã muộn! Nhưng mà cái lão cẩu kia muốn lấy mạng của ta, sợ là không dễ dàng như vậy!”
“Trong Long Nhãn Động ma vật rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng hung hãn. Cái Thạch Côn Tháp này là dùng để trấn áp Long Nhãn Động.” Long Trĩ nhìn Diệp Viễn, ánh mắt phức tạp nói.
Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Long Nhãn Động vậy mà lại nằm ở giữa Vũ Long Trại.
Khu sinh sống của Long tộc vậy mà lại được thành lập tại nơi nguy hiểm như thế.
Thật giống như nơi này được cố ý xây lên để trấn áp Long Nhãn Động.
“Đi thôi, đi theo ta, bọn người Long Trì đã ở sẵn nơi đó đợi ngươi rồi. Không cần thiết thì đừng động đến trận pháp, nếu không Thần Tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.” Long Trĩ cảnh cáo nói.
Diệp Viễn đi theo Long Trĩ tiến vào bên trong tháp đá, dọc theo cầu thang đi xuống, cũng không biết xuống đến bao sâu.
Đột nhiên, phía trước rộng mở sáng choang, hai người đi tới bên trong một tòa đại điện.
Giữa đại điện, tử quang vờn quanh, giống như một cái cửa động, bên trong lộ ra ma sát khí nồng đậm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!