Dực lắc đầu nói: “Vượt trội hơn vi sư là chuyện không thể nào, hắn có thể hoàn thành được hành động vĩ đại như thế, kỳ thật có khả năng là dùng thủ đoạn bất chính. Nhưng mà, hắn đã dẫn xuất ra đạo của chính mình, đây mới chính là điểm mấu chốt nhất!”
“Đạo của chính mình?” Chúng đệ tử đều nghi hoặc không hiểu.
Dực chậm rãi gật đầu nói: “Năm đó, các ngươi xông vào ván cờ Mạc Vấn đều là cam tâm làm quân cờ, dưới sự điều khiển của vi sư đánh cờ cùng Dược Tổ. Nói cách khác, các ngươi là xác định dựa theo con đường vi sư đang đi. Cho nên, dù đã qua mấy ngàn vạn năm thì đường Đạo các ngươi theo đuổi cũng chỉ là một nhánh của vi sư mà thôi. Muốn vượt qua vi sư, căn bản là không khả năng! Mà phóng mắt nhìn ra cả Thông Thiên giới, phàm là Chí Tôn có thể vượt qua Tam Suy trở lên thì nhất định phải tự có Đạo của chính mình.”
Một đám đệ tử nghe xong, sắc mặt cuồng biến.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe được điều kiện để trở thành một cường giả Chí Tôn.
Nghe Dực giảng giải một phen này, trong lòng bọn họ sóng biển cuộn trào.
Vô số năm qua bọn hắn tôn kính sư tôn như Thần, thế nhưng đến hôm nay mới phát hiện ra, thì ra mình cũng chỉ là đi theo con đường của sư tôn mà thôi.
“Sư tôn, cái này...” Đại đệ tử Liệt Vũ khiếp sợ, nói.
Dực khoát tay áo, nói: “Vi sư biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng đó là điều không thể nào! Trừ phi ngươi có đại quyết tâm, từ bỏ hết thảy những gì ngươi có bây giờ, bắt đầu lại từ đầu một lần nữa!”
Sắc mặt Liệt Vũ biến đổi không ngừng, rốt cuộc cũng đành thở ra một hơi thật dài.
Dực cười nói: “Có phải các ngươi đang oán trách vi sư vì sao cho tới bây giờ mới nói với các ngươi những điều này hay không?”
Liệt Vũ sợ hãi nói: “Đệ... Đệ tử không dám.”
Ngoài miệng nói không dám, nhưng nội tâm của bọn hắn há có thể thật sự không có ý nghĩ đó?
Dực đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của bọn hắn, cười ha ha một tiếng nói: “Các ngươi phóng mắt nhìn xem cả cái Thông Thiên Giới này tìm được mấy đại năng có Tam Suy trở lên? Một khắc các ngươi lựa chọn khuất phục ở trong Mạc Vấn kia thì con đường cả đời này của các ngươi cũng đã được định ra. Muốn trở thành Chí Tôn thì nghị lực, ý chí, thiên phú đều không thể thiếu một thứ nào! Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu cho các ngươi thêm một lần cơ hội thì các ngươi có thể làm được đến trình độ như Diệp Viễn sao?”
Một đám sư huynh đệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều không hẹn mà cùng cúi đầu.
Đáp án, hiển nhiên là không thể.
Bọn hắn hiểu rất rõ về Mạc Vấn!
Không khuất phục, chính là chết!
Ý chí của Chí Tôn, bọn hắn căn bản không cách nào ngăn cản nổi.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại có thể!
Mấy ngàn vạn năm qua, chỉ có một mình Diệp Viễn, khi xông vào Mạc Vấn lại thay thế ý chí của Thánh Tổ để đánh cờ với Dược Tổ.
Chỉ riêng về điểm này thì bọn hắn đã không cách nào vượt qua.
Về điểm thứ hai, khi xông Mạc Vấn chân chính, Diệp Viễn nghịch thiên quật khởi, lấy lực lượng một người chống lại ý chí đỉnh phong của hai đại Chí Tôn, đây càng là việc không thể tưởng tượng nổi.
Bọn hắn khó theo kịp được.
Cho nên, Diệp Viễn có thể trở thành Á Thánh mà bọn hắn thì không!
Ý tứ của Dực rất đơn giản, ý chí thiên phú của các ngươi không đủ để trở thành cường giả Chí Tôn.
Có thể có được thành tựu của ngày hôm nay chính là nhờ vận may cực lớn.
Trên đời này thiên tài rất nhiều, nhưng có thể chân chính đi theo con đường Đạo của riêng mình để trở thành cường giả Chí Tôn thì cực kỳ ít.
“Đi theo Đạo của người khác, dễ dàng! Đi theo Đạo của chính mình, khó như lên trời! Vi sư có thể đi được đến hôm nay, những khó khăn trong đó há có thể là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng? Diệp Viễn tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như thế này, chỉ sợ là câu chuyện của hắn so với đại đa số cường giả Chí Tôn ở Thông Thiên giới này còn muốn đặc sắc hơn!” Dực nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!