Có sự tham gia của Diệp Viễn, một thế giới hoàn mỹ đang được phác họa ra từng chút từng chút một.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, các cường giả ở bên ngoài càng ngày càng chấn kinh.
Diệp Viễn muốn xông Mạc Vấn, bọn hắn đã từng nghĩ tới vô số loại khả năng.
Thế nhưng, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Viễn lại lấy phương thức như vậy để vượt ải.
Ngồi đàm đạo cùng với hai đại Chí Tôn, sáng tạo ra thế giới, phương thức như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như trước đó có người nói, một tên Tế Tư lục tinh ngồi đàm đạo cùng với hai đại Đan Đạo Chí Tôn thì nhất định bọn hắn sẽ khịt mũi coi thường, sau đó chính là trào phúng vô tận.
Nhưng mà bây giờ, nội tâm của bọn hắn hoàn toàn bị sự chấn kinh lấp đầy.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã qua nửa năm.
“Tình huống không ổn a! Các ngươi nhìn xem, sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch, gần như là đèn đã cạn dầu.”
“Đều đã trôi qua nửa năm rồi nhưng hắn vẫn không có chút nào ngưng nghỉ, đến bây giờ mới dầu hết đèn tắt! Tên này thật đúng là một kẻ biến thái!”
“Một tên Chân Thần cảnh đối mặt với hai đại Đan Đạo Chí Tôn vậy mà lại có thể duy trì hơn nửa năm, đơn giản là không cách nào tưởng tượng nổi! Ngay cả Thiên Tôn như ta thì cũng sẽ sớm dầu hết đèn tắt từ lâu rồi!”
...
Trong ván cờ, sắc mặt Diệp Viễn trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi hột, cả người lộ ra dáng vẻ hết sức yếu ớt.
Ác chiến kéo dài đến nửa năm, bất luận là thần nguyên hay hồn lực, Diệp Viễn đều đã đạt đến cực hạn.
“Hừ! Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi lại có thể sống đến bây giờ. Nhưng mà, cũng chỉ tới đây mà thôi!”
Dược Tổ hừ lạnh một tiếng, lần nữa điểm ra một chỉ.
Đạo uẩn cường đại bao trùm cả thiên địa, đánh trọng thương không gian mà Thánh Tổ Đại Tế Tư sáng tạo nên một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Thánh Tổ Đại Tế Tư rên lên một tiếng, hiển nhiên cũng đã là đèn cạn dầu.
Trong Mạc Vấn này vốn là ván cờ có kết cục đã định.
Thánh Tổ Đại Tế Tư làm sao có thể là đối thủ của Dược Tổ?
Nếu như không phải có Diệp Viễn tham gia vào thì kết cục của trận đấu này cùng lắm cũng chỉ là tái diễn lại ván cờ năm đó một lần nữa mà thôi.
Đạo uẩn cường đại nghiền ép về phía Diệp Viễn, ở thời điểm này, lực lượng cường đại như thế giống như là đè sập một cọng rơm cứu mạng cuối cùng của lạc đà, nặng nề không gì sánh được.
“Ha ha ha... Coi như thiên phú của ngươi tuyệt luân thì đã sao, cuối cùng còn không phải là một chữ “Chết” à! Diệp Viễn, xem ngươi còn không chết!”
Nhìn thấy một màn này, Thiếu Duẫn Thiên Đế nhịn không được cười mà ha hả.
Hắn có oán niệm cực sâu đối với Diệp Viễn, mặc dù chấn kinh thực lực thiên phú của Diệp Viễn, thế nhưng lại ước gì hắn bị Dược Tổ diệt sát.
Tử Hư Thiên Đế nhìn về phía Cấp Mặc, cười nói: “Ngự Thần đại nhân, đây chính là Á Thánh đại nhân mà ngươi muốn để cho bọn ta chứng kiến sao? Không sai, thật sự là hắn rất lợi hại, nhưng mà một Á Thánh chết thật là khiến người ta hoài niệm trong lòng a!”
Cấp Mặc chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm cái gì.
Đối với trận đấu này hắn cũng không quá xem trọng.
Lúc này, Diệp Viễn quá mức suy yếu.
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Khá lắm Dược Tổ, thật đúng là hạng người có lòng dạ hẹp hòi a! Đã như vậy thì ta sẽ để cho ngươi được thấy thực lực chân chính của ta!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, hai tay kết trận, một bức đồ án Thái Cực to lớn hiện lên sau lưng Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!