Có điều rất nhanh, từng người bọn họ đều lắc đầu thở dài.
Diệp Viễn này đúng là đang tìm cái chết!
Cho dù hắn nắm trong tay đạo văn thì sức mạnh của hai người căn bản là không cùng trên một phương diện.
Trong mắt Diệp Viễn hoàn toàn lạnh lẽo, nói: “Của ta thì chính là của ta! Muốn lấy Đế Cốt đi, trừ phi ngươi giẫm lên thi thể của ta!”
Để có được Đế Cốt, Diệp Viễn có thể nói là trải qua muôn vàn khổ cực.
Có được sự thừa nhận của Đế Cốt, Diệp Viễn chẳng khác nào là chủ nhân của Đế Cốt, hắn tuyệt đối không cho phép người khác lấy Đế Cốt đi.
Cho dù Đế Cốt bị bộ tộc Kỳ Lân lấy đi, bọn họ cũng không thể nào có được sự thừa nhận của Đế Cốt.
“Ha ha, ngươi cho rằng có sự che chở của Long Tộc thì bản đế thật sự không dám giết ngươi?”
Tử Hư Thiên Đế vừa mới nguôi giận thì lại lần nữa bùng lên.
Tiểu tử này, đơn giản chính là không biết điều.
Hắn nhìn về phía Long Trĩ, trầm giọng nói: “Long Trĩ, bản đế đã cho Long Tộc các ngươi mặt mũi! Nếu như các ngươi còn dám ngăn cản, thì đừng trách bản đế thủ hạ vô tình!”
Long Tiểu Thuần nghe vậy đang muốn nói gì đó, nhưng Long Trĩ nào cho nàng cơ hội đó, hắn trực tiếp xuất thủ khống chế nàng.
“Thả ta ra! Trĩ thúc, còn không buông ra nữa, ta sẽ khóc đó!” Long Tiểu Thuần hét to.
Ngón tay Long Trĩ nhẹ nhàng điểm một cái, mắt Long Tiểu Thuần trợn trắng lên, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Long Trĩ ôm lấy Long Tiểu Thuần đang ngất đi, thản nhiên nói: “Tử Hư đại nhân yên tâm, Long Trĩ không ngăn cản nữa.”
Cùng là cường giả Thiên Đế, Long Trĩ vô cùng hiểu rõ tôn nghiêm của Thiên Đế là không thể xâm phạm.
Hôm nay, vì Long Tiểu Thuần, Tử Hư Thiên Đế đã bỏ tôn nghiêm xuống, không so đo với hắn.
Nhưng nếu như được một tấc lại muốn tiến thêm một thước thì lửa giận của Thiên Đế ai cũng chống đỡ không được.
Thần chiến hoàn toàn là một từ có thể uy hiếp được Tử Hư Thiên Đế, nhưng mà không thể nào khiến cho một tên Thiên Đế nhượng bộ không có giới hạn.
Vì không để cho Long Tiểu Thuần nháo loạn nữa, Long Trĩ chỉ co thể đánh ngất nàng.
Vì một Chân Thần Cảnh mà phát động thần chiến, đúng là không đáng giá!
Mặc dù Long Trĩ đối với Diệp Viễn cũng rất tò mò, nhưng mà loại lòng hiếu kỳ này không để để hắn liều mạng bảo đảm cho Diệp Viễn.
Tử Hư Thiên Đế khẽ gật đầu, quay người nhìn về phía Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại nhất định xông tới! Bây giờ, có lên trời hay xuống đất cũng không có người nào có thể cứu ngươi!”
“Ai nói không có ai có thể cứu hắn?”
Ngay lúc khí thế của Tử Hư Thiên Đế đang phóng lên tận trời thì một nam tử áo lam chắp tay chậm rãi bước ra từ trong hư không, ngăn trước người Diệp Viễn.
Người đến là một người trung niên có bộ râu đẹp, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, giống như Quan Công.
Người trung niên có bộ râu đẹp nhìn hết sức bình thường, giống như là người phàm nhưng mà sắc mặt Tử Hư Thiên Đế lại có vẻ vô cùng ngưng trọng.
Nhìn thấy người trung niên áo lam này, Tử Hư Thiên Đế như gặp kẻ địch lớn, trầm giọng nói: “Các hạ là ai, lẽ nào muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của bộ tộc Kỳ Lân chúng ta?”