Khóe miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười khinh thường, cốt kiếm trực tiếp đánh ra.
Một cỗ uy hiếp của cái chết đập vào mặt.
Sắc mặt Kỳ Chân đại biến, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn thật sự dám giết hắn.
Chẳng lẽ tên này lại không tính toán đến hậu quả sao?
Ngay tại thời điểm hắn cho rằng mình hẳn phải chết, từng tia tế văn màu lam ngăn ở trước người Kỳ Chân, cốt kiếm của Diệp Viễn không có cách nào tiến thêm một bước.
Con ngươi của các Thiên Tôn ở đây đều co rụt lại, đó là Đạo văn, tiêu chí của cường giả Thiên Đế!
Lực lượng bậc này chính là uy lực của Thiên Địa, phàm nhân căn bản không cách ngăn cản.
Kỳ Chân nhìn thấy đạo văn xuất hiện, biết Công Dương Liệt sẽ không trơ mắt nhìn mình bị giết chết, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Thiên Đế ra tay, nơi này còn có ai có thể giết được hắn?
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lẽo, nhìn Công Dương Liệt trầm giọng nói: “Ngươi muốn ngăn cản ta?”
Công Dương Liệt khom người nói: “Á Thánh đại nhân, Kỳ Chân có địa vị cực cao trong bộ tộc Kỳ Lân, không thể giết a! Một khi giết tất sẽ khiến cho bộ tộc Kỳ Lân trả thù mãnh liệt. Đến lúc đó, ngay cả Thánh Tổ Đại Tế Tư cũng chưa chắc bảo vệ được ngươi a!”
Kỳ Chân nghe vậy giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cuồng ngạo rống lên nói: “Diệp Viễn, ta chính là tương lai Đan đạo của bộ tộc Kỳ Lân, là người thừa kế của Tự Thần lão tổ! Ngươi dám giết ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, nói: “Thật đúng là đến chết vẫn không biết hối cải a! Đến lúc này rồi vẫn còn dám uy hiếp ta?”
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, chuyển hướng về phía Công Dương Liệt, lạnh lùng nói: “Bản Thánh làm việc, không tới phiên ngươi đến xen vào! Ngươi, thật sự muốn ngăn ta?”
Công Dương Liệt trầm ngâm một lát, cuối cùng thở dài: “Á Thánh đại nhân, ta đây là vì tốt cho ngươi, cũng là vì không muốn Yêu tộc lâm vào nội loạn. Thả Kỳ Chân công tử rời đi đi, sau đó bản Đế sẽ thỉnh tội với Á Thánh đại nhân.”
Theo Công Dương Liệt, giết Kỳ Chân chính là chuyện động trời.
Một khi chọc giận bộ tộc Kỳ Lân, có khả năng bọn hắn sẽ hoành không xuất thế khiến cho cả Yêu Thần Vực lâm vào trong chiến loạn.
Mặc dù danh hiệu Á Thánh của Diệp Viễn lớn, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là Chân Thần cảnh mà thôi.
Công Dương Liệt tỏ ra tôn kính, hoàn toàn là vì Thánh Tổ Đại Tế Tư chứ không phải Diệp Viễn.
Về phần Diệp Viễn, Công Dương Liệt cũng không có quá nhiều kính sợ.
Cho dù Diệp Viễn có biểu hiện kinh diễm đến đâu thì cũng chỉ là một thiên tài còn chưa trưởng thành mà thôi.
Cuối cùng vẫn là không cùng một đẳng cấp với dạng cường giả Thiên Đế này như hắn.
Diệp Viễn cười lớn một tiếng, khí thế trên người phóng lên tận trời.
Nhưng mà ở trước mặt lực lượng của cường giả Thiên Đế, Diệp Viễn vẫn có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Cốt kiếm của hắn, vẫn không cách nào tiến lên dù chỉ một chút.
Công Dương Liệt lắc đầu thở dài: “Á Thánh đại nhân, từ bỏ đi. Lực lượng của cường giả Thiên Đế ngươi không cách nào tưởng tượng đâu! Bản đế không thể trơ mắt nhìn ngươi làm một chuyện sai không cách nào vãn hồi như vậy.”
Nhưng ngay tại lúc này, trên người Diệp Viễn lan tràn ra từng vệt tế văn màu lam.
Đôi mắt Diệp Viễn cũng dần dần trở nên băng lãnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!