Mặc dù hắn là cường giả Thiên Đế, nhưng khi nhìn thấy nhân tài kiệt xuất của bộ tộc Kỳ Lân như Kỳ Chân thì cũng phải nể hắn ba phần.
Thế nhưng Diệp Viễn lại dùng thủ đoạn kịch liệt như thế để bắt hắn quỳ xuống?
“Á Thánh đại nhân, cái này… e là không ổn đâu?” Công Dương Liệt cẩn thận khuyên nhủ.
Diệp Viễn không để ý tới hắn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kỳ Chân, cười lạnh nói: “Không phải ngươi có huyết mạch cao quý sao? Không phải ngươi vô cùng kiêu ngạo sao? Không phải ngươi ỷ thế hiếp người sao? Không phải ngươi không biết xấu hổ sao? Vậy thì hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, sự kiêu ngạo của ngươi ở trước mặt ta không đáng một xu!”
“Ta có thể không cần bình Ngọc Tịnh Chân Hỏa, về cuộc đánh cược thì cũng có thể cho qua, Diệp Viễn ta cũng không phải là người không biết nói đạo lý! Thế nhưng bộ tộc Kỳ Lân các ngươi lại về huyết mạch cao quý, xem thường người trong thiên hạ, dùng loại phương thức không biết xấu hổ này ra để hủy bỏ cá cược. Thì ra, cường giả Thiên Tôn nói chuyện lại chẳng khác gì đánh rắm!”
“Nếu đã như vậy thì cũng thôi đi, vậy mà ngươi còn chạy đến trước mặt ta diễu võ giương oai, muốn ta chắp tay dâng Đế cốt lên! Lần một, lần hai còn chưa tính, thế nhưng các ngươi lại thật sự xem Diệp Viễn ta như quả Hồng Âmềm, con chó con mèo nào cũng đều có thể uy hiếp được hay sao? Hả?”
Diệp Viễn trừng mắt một cái, giống như Thiên Thần giáng lâm, khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như của Thần Linh.
Một đám cường giả Thiên Tôn đứng xung quanh nghe Diệp Viễn lên án, từng người một đều âm thầm than thở trong lòng.
Quả thật, mặc dù Diệp Viễn là thiên tài thiếu niên có thể so sánh với Thánh Tổ Đại Tế Tư, thế nhưng hắn lại không hề có sự cuồng ngạo vốn có của thiếu niên.
Xích Tiêu phách lối ở trước mặt hắn như vậy nhưng cuối cùng Diệp Viễn cũng chỉ cười một tiếng.
Thế nhưng, bộ tộc Kỳ Lân này quá mức không biết điều.
Chuyện ngày hôm đó, mọi người ở đây đều biết rõ.
Kỳ Vân nhìn thấy Diệp Viễn liền nói Đế cốt là của bộ tộc Kỳ Lân, cực kỳ bá đạo.
Sau đó tung ra một tên Kỳ Vưu, lại là như vậy.
Tiếp theo sau đó nữa, đại cao thủ Thiên Tôn hậu kỳ như Kỳ Trần xuất hiện, cũng là như vậy.
Cuối cùng phát hiện ra thân phận của Diệp Viễn, biết chuyện không thể làm cho nên dùng cách đánh cược để cưỡng đoạt.
Đến khi chứng kiến được thực lực của Diệp Viễn, bộ tộc Kỳ Lân lại đổi ý!
Đổi ý thì cũng thôi đi, ngược lại nếu là ngươi đến nói chuyện một cách đàng hoàng.
Cúi đầu nhận sai, vậy thì Diệp Viễn sẽ không so đo nữa.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, tên Kỳ Chân này lại làm như hắn là đệ nhất thiên hạ, chạy đến trước mặt Diệp Viễn khoác lác, dùng loại lý do không biết xấu hổ để hủy bỏ cuộc cá cược đã không nói, còn muốn Diệp Viễn phải chắp tay dâng Đế cốt lên.
Đến Bồ Tát còn có ba phần tức giận chứ đừng nói gì là thiên tài trẻ tuổi đắc chí như Diệp Viễn có địa vị có thể so sánh với Thánh Tổ Đại Tế Tư.
Cho dù nói chuyện đàng hoàng thì cũng phải có cực hạn đúng không?
Chỉ là bọn hắn đều không nghĩ đến, Đế cốt của Diệp Viễn lại có lực lượng đáng sợ như thế, có thể ép Thiên Tôn cảnh như Kỳ Chân trực tiếp quỳ xuống.
“Không phải ngươi kiêu ngạo hay sao? Không phải ngươi huyết mạch cao quý à? Vậy thì ta sẽ đem hết tất cả kiêu ngạo của ngươi giẫm dưới lòng bàn chân!”
Nói xong, Diệp Viễn đạp ra một cước, trực tiếp đạp lên mặt Kỳ Chân đè hắn xuống sàn nhà.
Lực đạo khổng lồ, trực tiếp dẫm sàn nhà đến mức vỡ vụn ra.
Lực lượng của Diệp Viễn không đáng nhắc tới đối với Kỳ Chân, chỉ là gương mặt có chút đau nhức.
Thế nhưng sự khuất nhục trong nội tâm, ngay tại thời khắc này lại đạt đến đỉnh phong.
Hắn cắn răng, hung hăng nói: “Diệp Viễn, nếu như ngươi có gan thì giết ta đi! Chỉ cần hôm nay ngươi không giết ta thì sau này ta sẽ nghiền xương của ngươi thành tro để ngươi biết được cái gì gọi là hối hận thật sự!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!