Cô Hồng sững sờ, đành phải lui sang một bên.
Một cỗ khí thế mạnh mẽ, triệt để khóa chặt Diệp Viễn, quả nhiên Kỳ Trần này là đại cao thủ Thiên Tôn hậu kỳ.
Vẻ mặt cường giả trong thành vô cùng nghi hoặc nhìn Diệp Viễn, ánh mắt nhìn Diệp Viễn giống như là đang nhìn kẻ ngu.
Bọn họ không hiểu, rốt cuộc Diệp Viễn lấy dũng khí này ở đâu ra.
Lẽ nào hắn cho rằng mình nắm giữ Thiên Lân Phệ Không, thì đã có thể vô địch thiên hạ rồi?
Diệp Viễn đứng chắp tay, không có ý xuất thủ, hắn muốn xem xem, những lão già kia định lúc nào mới xuất thủ.
Một chưởng đánh tới, mang theo uy năng nghiền ép thiên địa.
Diệp Viễn đứng chắp tay, không hề sợ hãi.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Diệp Viễn chết chắc, một bóng người bất ngờ xuất hiện.
“Ha ha, Kỳ Trần huynh, xin bớt giận.” Tân La từ trong hư không bước ta, đỡ lấy một chưởng của Kỳ Trần, vừa cười vừa nói.
Cường giả trong thành giật mình, khó trách Diệp Viễn dám phách lối như vậy, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc.
Kỳ Trần bị cản, lông mày không khỏi nhíu lại một cái, trầm giọng nói: “Tân La, ngươi đây là ý gì?”
Tân La thâm sâu nhìn Diệp Viễn, thầm nghĩ tiểu tử này quá gian xảo, sợ rằng đã sớm biết bọn họ đang xem kịch, cho nên dứt khoát không xuất thủ, ép bọn họ xuất hiện.
Những người bọn họ có nhiều bất mãn với Diệp Viễn, đều muốn nhìn Diệp Viễn chấn kinh.
Nhưng mà, Diệp Viễn dưới uy áp của Kỳ Trần vẫn bình thản ung dung, căn bản không có chút bộ dáng chật vật nào.
“Kỳ Trần, không được động vào hắn!” Tân La nhấn mạnh giọng nói.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một tiểu tử Nhân tộc lấy trộm huyết mạch Yêu tộc mà thôi, có gì mà không động được?” Kỳ Trần hừ lạnh nói.
“Kỳ Trần huynh vừa mới xuất thế, có thể có chỗ không biết, vị này… là Á Thánh do chính miệng Thánh Tổ Đại Tế Tư sắc phong!” Tân La bất đắc dĩ nói.
Kỳ Trần biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Võ giả trong thành nghe được lời này, ai cũng khiếp sợ nói không nên lời.
“Cái gì? Hắn chính là Á Thánh trong truyền thuyết? Đây… Đây cũng quá trẻ rồi đi?”
“Đúng là mù mắt chó của ta mà! Á Thánh thế mà lại là Nhân tộc, mà còn chỉ có Chân Thần Cảnh?”
“Tiểu tử này có tài đức gì mà dám xưng là Á Thánh? Lẽ nào, Thánh Tổ Đại Tế Tư đang đùa trò gì đó với chúng ta?”
…
Đương nhiên Kỳ Trần hiểu Á Thánh là có ý gì, chỉ là trên mặt hắn tràn đầy vẻ không tin, nói: “Ha ha, Tân La huynh, lẽ nào ngươi đang nói đùa với bản tôn sao? Thánh Tổ Đại Tế Tư là sự tồn tại bậc nào, sao lại đề bạt một Chân Thần Cảnh Nhân tộc làm Á Thánh?”
Tân La cười khổ nói: “Lúc đầu, bản tôn gặp Á Thánh, cũng có suy nghĩ giống như ngươi. Nhưng mà, Tân La sao dám lấy Thánh Tổ Đại Tế Tư ra làm trò đùa, đây chính xác là Á Thánh mà Yêu tộc ta mới lập! Hơn nữa, thực lực đan đạo của Á Thánh đại nhân chúng ta đã được chứng kiến, thật sự tâm phục khẩu phục!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!