Bụp!
Phong Thiên Dương tới cũng nhanh, bay ngược lại cũng nhanh!
Tất cả mọi người choáng váng, không rõ ràng cho lắm.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bọn họ căn bản không phát giác ra được chút chấn động nào mà Phong Thiên Dương đã bị đánh bay.
Giống như là Phong Thiên Dương đụng phải một bức tường, trực tiếp bị bắn ngược về vậy.
Một màn này, cực kỳ quỷ dị.
Trong hố lớn, Diệp Viễn cầm Cốt Kiếm, chậm rãi đi ra, một mảnh sát khí quanh người.
“Rất không tệ, có thể bức ra toàn bộ thực lực của ta, đủ cho ngươi kiêu ngạo!” Diệp Viễn nhìn Phong Thiên Dương, thản nhiên nói.
Hắn đứng ở đó, cho người ta một loại cảm giác vô cùng đột ngột, giống như là một thanh lợi kiếm chưa ra khỏi vỏ, đang vận sức chờ phát động.
“Đây... đây là kiếm ý! Kiếm ý thật là bén nhọn, hắn dung hợp pháp tắc không gian chí cao và pháp tắc kiếm đạo! Đây… đây sao có thể?”
Nhược Phong Thiên Tôn vẫn luôn bình tĩnh đứng ở đó, cho dù nhìn thấy Diệp Viễn lĩnh ngộ pháp tắc không gian, hắn cũng không mảy may chấn động.
Bởi vì hắn biết, Phong Thiên Dương nhất định sẽ thắng.
Nhưng mà lúc này, rốt cuộc trên mặt hắn cũng lộ ra kinh sợ.
Lĩnh ngộ pháp tắc không gian không có cái gì cả, nhưng mà dung hợp pháp tắc kiếm đạo và pháp tắc không gian, thì cực kỳ khủng khiếp.
Loại độ khó này, so với việc dung hợp sức mạnh ba loại pháp tắc khó hơn rất nhiều!
Pháp tắc không gian chí cao, chỉ lĩnh ngộ thôi đã cần thiên phú cực cao, người bình thường căn bản ngay cả nhập môn cũng không làm được, chứ đừng nói đến là dung hợp sức mạnh pháp tắc.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là tu luyện thế nào vậy? Thiên phú đan đạo đã áp đảo đan thần bảy sao, thế mà võ đạo cũng nghịch thiên như thế!” Xích Vũ Thiên Tôn sợ hãi than.
“Mới vừa rồi hắn đánh bay Phong Thiên Dương? Thế mà ta lại căn bản không phát giác được chấn động của kiếm đạo!” Một Thiên Tôn khác giật mình nói.
Không nhìn thấy tấn công, mới là đáng sợ nhất.
Các Thiên Tôn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, vốn dĩ tưởng rằng Phong Thiên Dương đã yêu nghiệt rồi, không ngờ được thiên phú của Diệp Viễn còn yêu nghiệt hơn so với Phong Thiên Dương.
“Đây… Nhược Phong huynh, Thiên Dương hiền chất không có sao chứ? Hay là, chúng ta ra tay đi.” Băng Vân Thiên Tôn lo lắng nói.
Nhược Phong Thiên Tôn lắc đầu nói: “Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là Thiên Dương nhất thời chủ quan, hơn nữa hắn còn có tuyệt chiêu chưa dùng đến, Thiên Dương sẽ không thua! Mặc dù tiểu tử này thiên phú cao, nhưng suy cho cùng cảnh giới cũng không bằng Thiên Dương.”
Các Thiên Tôn nghe vậy, lập tức hoàn toàn yên tâm.
Lúc này đầu tóc Phong Thiên Dương rối bời, trên người có nhiều vết thương, vô cùng chật vật, đâu còn có tư thái ngạo nghễ kia?
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Ngươi dám đả thương ta, ta nhất định phải chém người thành nghìn mảnh! Diệp Viễn, một chiêu này của ta chính là dung hợp sức mạnh lớn nhất của ba loại pháp tắc, ngươi có thể chết dưới một chiêu này, đủ cho ngươi kiêu ngạo!”
Phong Thiên Dương gầm thét, đột nhiên đánh một chiêu ra, thế mà không gian lại sinh ra vết rạn tinh mịn, có thể thấy được một chiêu này khủng bố cỡ nào.
Một chiêu này nếu ở trên cơ thể người khác, sợ là có thể trực tiếp chôn vùi.
“Toái Không Chỉ!”
Trên mặt Nhược Phong Thiên Tôn lộ ra một nụ cười khen ngợi, nói: “Dung hợp ba loại pháp tắc là một mặt, vận dụng đối với pháp tắc lại là mặt khác. Lý giải của Thiên Dương đối với sức mạnh ba loại pháp tắc này cực kỳ tinh thâm, đã có một đầu đại đạo thuộc về mình, tương lai hắn có thể vượt qua đại ca, trở thành cường giả Thiên Đế mà mấy chục vạn năm nay vùng đất Cực Bắc khó có được! Một chiêu này, cho dù là Thiên Tôn tầng một, sợ rằng cũng bị trọng thương.”
Đám người nghe vậy, tất cả đều biến sắc.
Bọn họ không ngờ được, Phong Thiên Dương lại yêu nghiệt như thế.
Một chiêu của Chân Thần tầng chín, có thể làm Thiên Tôn bị thương, đây là lực tấn công đáng sợ đến bậc nào?
Thiên Tôn mạnh bao nhiêu?
Đó là đứng ở đó cho Chân Thần Cảnh đại viên mãn đánh, cũng khó có thể làm bị thương.
Đây là hai phương diện của cường giả, hai loại phương diện lý giải đối với thiên đạo.
Nhưng mà, một chiêu này của Phong Thiên Dương lại có thể làm Thiên Tôn trọng thương, có thể thấy được một chiêu này đáng sợ thế nào.
Đương nhiên, có thể làm bị thương Thiên Tôn là một chuyện, cường giả Thiên Tôn sẽ không ngây ngốc đứng đó cho Phong Thiên Dương đánh.
Các Thiên Tôn không khỏi nhìn Diệp Viễn với ánh mắt thương hại, đụng phải đối thủ như vậy, là bi ai của hắn!
“Hả? Hắn… Thế mà hắn lại đang cười?”
Các Thiên Tôn phát hiện, khóe miệng Diệp Viễn nhếch lên một nụ cười, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, thế mà hắn còn có tâm tư cười.
Băng Vân cười lạnh nói: “Chắc là sợ đến choáng váng rồi đi!”
“Có chút thú vị!”
Diệp Viễn chậm rãi giơ kiếm lên, nhẹ nhàng đâm ra một kiếm.
Một kiếm này, quá bình thường qua quýt, có thể nói căn bản không có nửa điểm uy thế.
So với Phong Thiên Dương thanh thế ngập trời, kiếm pháp của Diệp Viễn căn bản không có nửa điểm mỹ cảm.
Nhìn đi, Diệp Viễn giống như là một võ giả căn bản không biết sử dụng kiếm vậy.
Chỉ là, nếu như bọn người Tống Ngọc đã cùng trải qua chiến trường Cổ Thần ở đây sẽ biết một kiếm này của Diệp Viễn, vậy mà lại không khác gì một kiếm của Cốt Ma Thiên Tôn!
“Hắn đang làm cái gì vậy? Một kiếm này, có thể làm người khác bị thương sao?”
Nhược Phong Thiên Tôn cau mày, hắn cản bản không nhìn ra một kiếm này của Diệp Viễn có chỗ nào lợi hại, nhưng mà đáy lòng của hắn luôn cảm thấy có một tia không đúng lắm.
Băng Vân Thiên Tôn cười lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên là không đả thương được người khác rồi, cho nên bản tôn mới nói hắn sợ đến choáng váng.”
Người không rõ nội tình, đều đang cười nhạo một kiếm này của Diệp Viễn, nói hắn đây là châu chấu đá xe, Phong Thiên Dương cũng giống như thế.
Hắn điên cuồng cười một tiếng nói: “Ha ha, ngươi dựa vào một kiếm này đối phó với ta? Vậy thì đi chết đi!”
Lúc này, Toái Không Chỉ đã thành, hắn ngang nhiên đánh về phía Diệp Viễn.
“Chân Kiếm Không Minh!”
Miệng Diệp Viễn nhàn nhạt nói ra bốn chữ này.
Một chiêu này, vẫn là Kiếm Không Minh.
Nhưng mà hắn được Cốt Ma Thiên Tôn dẫn dắt, đã triệt để luyện thành thu thế.
Uy lực của Kiếm Không Minh, cũng đạt tới cực hạn, không có chút tràn lan, đạt đến cảnh giới phản phác quy chân.
Cho nên hắn lấy tên “Chân Kiếm Không Minh”.
Đúng lúc này, đột nhiên trong đầu Nhược Phong Thiên Tôn xẹt qua một tia sáng, nhớ ra cái gì đó.
Vừa rồi, đột nhiên Phong Thiên Dương bay ngược ra, không phải cũng là không có chút chấn động nào sao?
Lẽ nào… Tiểu tử này đã ngưng tụ sức mạnh đến cực hạn, không có chút tràn lan nào?
Loại chuyện này, thật sự có thể làm được sao?
“Không hay rồi! Thiên Dương, mau lui lại!”
Nhược Phong Thiên Tôn chợt quát một tiếng, đột nhiên thân hình khẽ động, lao về chiến trường của hai người.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Hai đòn tấn công một sáng một tối, kịch liệt va chạm vào nhau, đánh nát hư không.
Dạng va chạm này, dùng dời núi lấp biển để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, đầu bọn họ còn không kịp phản ứng, một kiếm bình thường của Diệp Viễn, tại sao lại có uy năng kinh khủng như thế.
Kiếm Không Minh của Diệp Viễn, vốn đã là một đòn vô cùng hiểm.