Diệp Viễn?
Diệp Viễn là ai?
Hà Tương Vân bị Diệp Viễn đánh đến ngơ ra, đầu óc bị đờ đẫn trong thời gian ngắn.
Nhưng mà, đột nhiên Dương Phỉ Nhi hoảng hốt la lên, không dám tin nhìn Diệp Viễn, hoảng sợ nói: “Diệp Viễn? Ngươi… Ngươi là người thiếu gia trong miệng Lục Nhi… Diệp Viễn?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, cười nói: “Không sai, chính là ta! Phỉ Nhi sư tỷ, nghìn năm qua, đa tạ ngươi chăm sóc Lục Nhi.”
Nói rồi, Diệp Viễn khom người cúi thật sâu với Dương Phỉ Nhi, lấy đó làm cảm tạ.
Cái khom người này, Diệp Viễn là phát ra từ đáy lòng.
Nghìn năm qua, nếu như không có Dương Phỉ Nhi chăm sóc, chỉ sợ Lục Nhi đã sớm chết rồi.
Dương Phỉ Nhi tràn vẻ không tin được, lẩm bẩm nói: “Đây… đây sao có thể? Không phải Tầm sư muội đi tìm ngươi… Đúng rồi, dựa vào thực lực của ngươi, Tầm sư muội sao có thể là đối thủ?
Nói đến đây, Dương Phỉ Nhi lắc đầu cười khổ.
Những người bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn dễ ức hiếp, ai ngờ thực lực của Diệp Viễn, vậy mà còn mạnh hơn so với đại sư tỷ Hà Tương Vân!
Phải biết, tốc độ tu luyện của Lục Nhi đã cực kỳ khủng bố, hơn một nghìn năm, đã từ Khuy Thiên Cảnh tu luyện tới Chân Thần Cảnh.
Đám người Băng Vân Khuyết sao có thể ngờ được, thiên phú tu luyện của người thiếu gia Diệp Viễn kia, so với Lục Nhi còn kinh khủng hơn.
Mặc dù cảnh giới còn hơi có chút không đủ, nhưng mà sức chiến đấu lại thông thiên, trực tiếp lấy sức mạnh cơ thể nghiền ép đại sư tỷ Chân Thần tầng chín.
Thiên phú bậc này, đúng thật là khủng bố tới cực điểm.
Càng quan trọng hơn là, Diệp Viễn còn là Dược Sư đan đạo không thể địch nổi, quét ngang thảo nguyên Cực Bắc, khiến một đám đan thần thất tinh phải cúi đầu xưng thần.
Trong lòng Dương Phỉ Nhi đơn giản là vô cùng chấn động.
Trên đời này, thật sự có thiên tài yêu nghiệt như thế sao?
“Ngươi… Ngươi là Diệp Viễn!” Hà Tương Vân dùng thanh âm mơ hồ không rõ, hoảng sợ nói.
Măc dù nghe qua không rõ nàng đang nói cái gì, nhưng có thể nghe được nàng đang sợ hãi.
Rốt cuộc Hà Tương Vân cũng hiểu, vì sao Diệp Viễn lại tự dưng gây chuyện, trực tiếp đánh nàng mấy cái tát.
Hóa ra, đó là vì báo thù cho Lục Nhi!
Đối tượng trong lòng các nàng có thể tùy ý nhào nặn kia, bây giờ thế mà lại xuất hiện ở thảo nguyên Cực Bắc, tùy ý nhào nặn các nàng.
Loại chuyện này, quá làm cho người ta không thể nào chấp nhận được.
Giống như ngươi nhìn từ đằng xa là một con giun dế, đi đến trước mặt nhìn kỹ, hóa ra là một người khổng lồ.
Loại hoảng sợ, chấn động kia, căn bản không thể nào dùng ngôn từ để diễn tả.
“Ha ha, còn có ngươi! Nghìn năm qua, cũng muốn cảm tạ ngươi đối với Lục Nhi chăm sóc có thừa. Đương nhiên, còn về báo đáp, ngươi có thể đi chết rồi.”
Diệp Viễn chỉ điểm ra, trực tiếp đánh Hà Tương Vân nổ thành căn bã, hình thần câu diệt.
Lúc này, cuối cùng Dương Phỉ Nhi cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Ngươi… Ngươi mau dẫn Lục Nhi rời khỏi nơi này đi, thừa dịp Phong Thiên Dương còn chưa phát hiện! Hắn chẳng những muốn Lục Nhi, mà còn muốn đối phó với ngươi. Nếu như để cho hắn phát hiện quan hệ của ngươi và Lục Nhi, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Dương Phỉ Nhi biết được thân phận thật của Diệp Viễn, điều đầu tiên nghĩ đến là để bọn họ nhanh chóng chạy trốn, trốn được càng xa càng tốt.
Dù sao, Diệp Viễn có mạnh hơn nữa cũng chỉ là Chân Thần Cảnh mà thôi.
Trong Cửu Lạc Tập này, có đến mười vị cường giả cấp Thiên Tôn.
Một khi bị bọn họ phát hiện, hai người bọn họ có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Diệp Viễn lại cười nói: “Rời khỏi nơi này? Tại sao lại phải rời đi? Nếu như muốn rời đi, ta sớm đã rời đi rồi. Sở dĩ ở lại, chính là muốn gặp Phong Thiên Dương, xem rốt cuộc hắn là loại người gì.”
Dương Phỉ Nhi còn tưởng rằng tính tình kiêu ngạo của Diệp Viễn bộc phát, vội la lên: “Bây giờ không phải là lúc bốc đồng, thực lực của Phong Thiên Dương, đại sư tỷ cũng không thể so sánh được. Hơn nữa, hắn còn đưa đến hai vị cường giả Thiên Tôn.”
Diệp Viễn chỉ cười cười, không trả lời, mà nhìn về phía Cô Hồng Thiên Tôn, cười nói: “Suy nghĩ thế nào rồi? Nếu như đã suy nghĩ kỹ, thì thề với thiên đạo, ngươi chỉ có một cơ hội này.”
Cô Hồng Thiên Tôn vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng, có điều, trong lòng hắn đã dậy lên sóng lớn ngập trời.
Mặc dù hắn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có thể hiểu đột nhiên Diệp Viễn xuất hiện ở Cửu Lạc Tập, mục đích chính là vì Lục Nhi!
Một cái bẫy thật là lớn!
Toàn bộ người của Cửu Lạc Tập, đều bị Diệp Viễn đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Nhất là Băng Vân Thiên Tôn, thế mà còn vội vàng đưa Lục Nhi tới!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn cũng không tin, toàn bộ cường giả Thiên Tôn của thảo nguyên Cực Bắc này đều trở thành đạo cụ của Diệp Viễn.
Đây là tính toán cỡ não!
Khí phách cỡ nào!
Thủ đoạn cỡ nào!
Nhưng mà, Cô Hồng vẫn không nhìn ra, Diệp Viễn có sức mạnh gì mà lại dám ở lại đây khiêu khích Phong Thiên Dương.
Không đúng!
Diệp Viễn bày bàn cờ lớn như vậy, sao có thể không cho mình đường lui chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Cô Hồng sợ hãi chấn kinh.
Hơn một năm ở chung, hắn cho rằng mình đã hiểu rất rõ Diệp Viễn.
Nhưng mà, hôm nay hắn mới phát hiện, hiểu biết của bản thân hắn về Diệp Viễn còn quá ít!
Thậm chí, một cường giả Thiên Tôn như hắn, còn không thể tưởng tượng được rốt cuộc Diệp Viễn còn có đường lui gì.
Đột nhiên, hắn hít một hơi thật sâu, đưa ra một quyết định anh minh nhất cuộc đời mình.
“Cô Hồng thề chết cũng đi theo sư tôn, tuyệt không phản bội! Nếu như làm trái lời thề này, Cô Hồng nguyện nhận hình phạt của trời!” Cô Hồng Thiên Tôn trầm giọng nói.
Dương Phỉ Nhi ở một bên không khỏi sợ đến ngây người.
Nàng cảm thấy kinh hãi của cả đời mình còn không nhiều bằng hôm nay.
Sau khi Cô Hồng Thiên Tôn biết thân phận thật của Diệp Viễn, vậy mà vẫn lập lời thề với thiên đạo, nói muốn đi theo Diệp Viễn?
Hắn… hắn điên rồi sao?
“Thông minh!” Diệp Viễn cười nhạt một tiếng, ném hai cái ngọc bàn cho Cô Hồng Thiên Tôn và Dương Phỉ Nhi, thản nhiên nói: “Lát nữa, nếu như gặp nguy hiểm, lập tức thúc động thần nguyên đánh nát ngọc bàn này, có thể bảo đảm các ngươi không sao.”
Con ngươi Cô Hồng Thiên Tôn rụt lại, thầm nghĩ mình quả nhiên không có nhìn lầm!
Chỉ là khối ngọc bàn nho nhỏ này, có thể trốn thoát được dưới mắt mười vị Thiên Tôn?
Nhược Phong Thiên Tôn, Xích Vũ Thiên Tôn kia đều là cường giả Thiên Tôn tầng ba đó!
…
Chớp mắt, nửa canh giờ đã tới, trong Băng Vân Khuyết, Phong Thiên Dương chậm rãi mở hai mắt ra, lạnh lùng nói: “Xem ra, đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Xem ra Cơ Thanh Vân này còn chưa hiểu ra, ở vùng đất Cực Bắc này, là do ai định đoạt!”
Băng Vân ở một bên hừ lạnh nói: “Vốn tiểu tử kia đã không coi ai ra gì, thuộc loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Có điều… Theo lý mà nói, hẳn là Tương Vân đã phải đưa hắn về mới đúng, chẳng lẽ Cô Hồng huynh cản trở?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!