Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Thiếu gia!”  

             Vừa vào phòng luyện dược ở hậu điện, Lục Nhi không kìm được nữa, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Viễn, hu hu khóc lớn.  

             Diệp Viễn cẩn thận an ủi, trong lòng cũng vô cùng xúc động.  

             Đối với những võ giả khác mà nói, một nghìn năm là rất ngắn.  

             Nhưng mà đối với Diệp Viễn và Lục Nhi mà nói, một nghìn năm quá dài, quá dài!  

             Một đường từ Tần Quốc tới bây giờ, người đi theo hắn lâu nhất chính là Lục Nhi.  

             Giữa hai người bọn họ là danh nghĩa chủ tớ, nhưng thực ra ngay cả Diệp Viễn cũng không phân rõ được được tình cảm của hai người.  

             Một nghìn năm, đối với bọn họ mà nói, lâu dài giống như bãi bể nương dâu vậy.  

             “Được rồi, không khóc, không khóc nữa, thiếu gia tới đón ngươi về nhà!” Diệp Viễn vỗ nhè nhẹ sau lưng Lục Nhi, như trút được gánh nặng, nói.  

             Từ khi bọn người Ly Nhi rời khỏi Thiên Ưng, mỗi ngày trong lòng Diệp Viễn đều là nóng ruột nóng gan.  

             Về sau tìm được Bạch Quang, lại có tin tức của Ly Nhi, đương nhiên nhớ thương nhất chính là Lục Nhi.  

             Nhưng mà Lục Nhi vẫn luôn không có tin tức, trong lòng Diệp Viễn cũng là nóng như lửa đốt.  

             Sự dày vò trong đó, chỉ có bản thân hắn hiểu.  

             “Hu hu… Thiếu gia, ta còn tưởng rằng… tưởng rằng…”  

             “Ha ha, có phải ngươi tưởng rằng, Tầm sư tỷ kia của ngươi tới bắt ta, bắt nạt ta đúng không?” Diệp Viễn cười nói.  

             Lục Nhi gật đầu, những năm gần đây, nàng cơm nước không ăn nổi, lo lắng nhất chính là điều này.  

             “Lục Nhi cô nương yên tâm đi. Bây giờ, đại nhân có uy phong lắm, ngài dựa vào sức của một mình mình đánh bại Nam giới, hiện giờ là đan thần đứng đầu Nam giới! Còn có, bây giờ hoàng thành Thiên Ưng cũng là thánh địa đan đạo lớn nhất Nam giới. Cho dù là cường giả Thiên Tôn, nhìn thấy đại nhân cũng phải cung kính gọi một tiếng Diệp Tông Sư! Mấy sư tỷ kia của ngươi chưa làm rõ tình hình, đã chạy đi bắt đại nhân, quả thực là không biết sống chết.” Ninh Thiên Bình cười lạnh nói.  

             Lục Nhi nghe thấy, giống như là đang nghe thiên thư, đầu óc có chút không đủ dùng.  

             Đan thần đứng đầu Nam giới, thánh địa đan đạo lớn nhất Nam giới!  

             Bây giờ, đương nhiên Lục Nhi biết Nam giới là một mảnh lãnh thổ to lớn cỡ nào.  

             Thế mà Diệp Viễn ở toàn bộ Nam giới đã trở thành một nhân vật hô phong hoán vũ như thế.  

             “Hóa ra, thiếu gia đã lợi hại như vậy rồi?” Lục Nhi vừa khiếp sợ, lại vừa vui mừng, nói.  

             Thiếu gia của nàng càng lợi hại, đương nhiên nàng càng cao hứng.  

             Diệp Viễn cười nói: “Có lợi hại hơn nữa, cũng là thiếu gia của ngươi!”  

             Đột nhiên, Diệp Viễn nhướng mày, thần sắc lạnh lẽo, nói: “Trên người ngươi, khắp nơi đều là vết thương, hẳn là có người dùng pháp trận thuộc tính lôi đả thương ngươi, đúng không? Nếu như, ta đoán không sai, chính là vị đại sư tỷ Hà Tương Vân kia của ngươi đúng không?”  

             Lục Nhi kinh ngạc nói: “Thiếu gia, người... người cũng biết rồi?”  

             Diệp Viễn cười lạnh nói: “Tầm sư tỷ kia của ngươi ngu xuẩn mất khôn, đã bị ta sưu hồn! Nếu không như vậy, sao ta có thể bố trí một ván cờ lớn như thế, khiến cho Băng Vân Thiên Tôn ngoan ngoãn đưa ngươi tới đây chứ?”  

             Lục Nhi nghe lời này, không khỏi có chút không đành lòng.  

             Diệp Viễn biết tính cách của Lục Nhi, thở dài: “Ngươi đấy, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đã là đại cô nương, vậy mà một chút cũng không thay đổi. Hà Tương Vân và Tầm Mộng Dao ngược đãi ngươi như thế, thế mà ngươi còn muốn cầu tình cho bọn họ?”  

             Lục Nhi nghe vậy, vẻ mặt không khỏi tủi thân nói: “Các nàng… dù sao các nàng cũng là sư tỷ của ta.”  

             Diệp Viễn khẽ thở dài một cái, nói tránh đi: “Được rồi, đừng nói nữa, thiếu gia giúp ngươi chữa thương trước!”  

             Giúp Lục Nhi kiểm tra một hồi, Diệp Viễn mới biết được, thương thế trên người Lục Nhi nặng bao nhiêu.  

             Y thuật Diệp Viễn cao minh bậc nào, chỉ kiểm tra một chút, hắn đã biết được vết thương trên người Lục Nhi đã có liên tục mấy chục năm.  

             Thậm chí, có một số vết thương cũ, đã chôn vùi trong cơ thể mấy trăm năm!  

             Càng kiểm tra, lửa giận trong lòng Diệp Viễn càng lớn.  

             Hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, Hà Tương Vân này, nhất định phải chết.  

             Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Lục Nhi biết.  

             …  

             Ngay lúc Diệp Viễn và Lục Nhi đi vào phòng luyện dược không lâu, một chuyện chấn động Cửu Lạc Tập đã xảy ra.  

             Phong Thiên Dương, con trai của Hạo Phong Thiên Tôn Hạo Phong Tập xuất quan, đệ đệ ruột của Hạo Phong Thiên Tôn, Nhược Phong Thiên Tôn đưa Phong Thiên Dương cùng một đội nhân mã, đến Cửu Lạc Tập cầu hôn.  

             Mà đối tượng cầu hôn, là một đệ tử của Băng Vân Khuyết.  

             Chuyện này, chấn động toàn tập.  

             Vốn dĩ, Băng Vân Khuyết ở Cửu Lạc Tập tương đối yếu, lập tức trở thành thế lực chạm tay là có thể bỏng.  

             Hạo Phong Tập là một trong những thế lực mạnh mẽ ở thảo nguyên Cực Bắc, Hạo Phong Thiên Tôn là siêu cấp cường giả Thiên Tôn tầng năm, địa vị vô cùng tôn kính.  

             Đặc biệt, khác với Cửu Lạc Tập, Hạo Phong Tập là một mình Hạo Phong Thiên Tôn quản lý.  

             Cường giả Thiên Tôn dưới trướng hắn, có hơn mười người.  

             Mà Phong Thiên Dương, là đệ nhất thiên tài ở thảo nguyên Cực Bắc, đã là đại cao thủ Chân Thần tầng chín.  

             Chỉ thiếu một chút nữa, thì có thể bước vào cảnh giới Thiên Tôn!  

             Đến ngay cả Băng Vân Thiên Tôn cũng không ngờ được, Hạo Phong Tập lại coi trọng chuyện này như thế, ngay cả Nhược Phong Thiên Tôn cũng đến.  

             Lúc này, các đệ tử của Băng Vân Khuyết, đều đi ra nghênh đón đoàn người Nhược Phong Thiên Tôn.  

             Tám đại Thiên Tôn khác, cũng đến đông đủ.  

             “Ha ha, mấy năm không gặp, Băng Vân muội tử càng xinh đẹp động lòng người rồi!” Nhược Phong Thiên Tôn cười nói.  

             Băng Vân Thiên Tôn cười nói: “Nhược Phong huynh giễu cợt Băng Vân rồi, Băng Vân đã là tàn hoa bại liễu, làm sao còn cái gì mà xinh đẹp động lòng người!”  

             Nhược Phong Thiên Tôn bật cười nói: “Tu sĩ chúng ta, sao có thể dùng năm tháng để nói, Băng Vân muội tử quá khiêm tốn rồi.”  

             Lúc này, một vị lão giả khác đi lên chào hỏi, Băng Vân vừa nhìn, không phải Tiêu Vũ Thiên Tôn thì là ai?  

             Băng Vân Thiên Tôn vội vàng đáp lễ, nàng không ngờ được Tiêu Vũ Thiên Tôn lại cũng tới.  

             Mọi người ở đây, đều cục kỳ kinh ngạc.  

             Hạo Phong Tập đối với chuyện kết hôn này, không khỏi quá coi trọng đi, một lần mà hai vị Thiên Tôn cùng tới.  

             Dù sao, Phong Thiên Dương cũng đã có thê tử kết tóc, cưới Lục Nhi về cũng chẳng qua là làm thiếp mà thôi.  

             Có điều, mọi người đều biết, chỉ sợ ý của Tiêu Vũ Thiên Tôn không đây, mà là ở trên người Cơ Dược Sư kia.  

             Nhất là Cô Hồng Thiên Tôn, trong lòng càng hiểu rõ.  

             Tiêu Vũ Thiên Tôn này đối với chuyện mình trở thành môn hạ của Diệp Viễn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.  

             “Phong Thiên Dương, bái kiến Băng Vân tiền bối, các vị tiền bối.”  

             Lúc này, một thanh niên uy vũ từ sau lưng Nhược Phong Thiên Tôn đi ra, hành lễ với Băng Vân Thiên Tôn.  

             Có điều, bộ dáng của hắn không hề giống vãn bối đang hành lễ mà giống như là ngang hàng ngang lứa.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!