Ba ngày sau, đại sư tỷ Hà Tương Vân áp giải Lục Nhi, đi tới Hồng Đan Lâu.
Vì để cho Băng Vân Thiên Tôn yên tâm, Diệp Viễn đồng ý điều kiện của nàng.
Tóm lại, gặp Lục Nhi trước rồi nói.
Có điều, yêu cầu của Diệp Viễn chính là, phải để đại đệ tử của Băng Vân Thiên Tôn tự mình đưa tới, bởi vì như thế mới tỏ ra long trọng.
“Nha đầu chết tiệt kia, ta nói với ngươi đừng có ý đồ xấu xa! Có ta ở đây, ngươi đừng hòng chạy đi đâu!” Hà Tương Vân hung ác nói.
Lục Nhi không chớp mắt, không thèm để ý.
Thực ra, trong lòng nàng đã sớm vui đến nở hoa.
Quả nhiên, thiếu gia làm việc chính là không giống bình thường!
Đổi lại là người khác, hoặc là đòi sống đòi chết giết đến Băng Vân Khuyết, hoặc là nghĩ hết biện pháp trà trộn vào Băng Vân Khuyết cứu người.
Nhưng thiếu gia thì hay rồi, người trực tiếp khiến sư tôn vội vàng đưa mình tới cửa.
Hơn nửa năm nay, mỗi ngày Lục Nhi đều tính toán, xem thiếu gia dùng phương thức gì cứu mình ra ngoài.
Nàng nghĩ tới vô số loại khả năng, duy chỉ có không nghĩ đến phương thức như vậy.
Ngươi tới cứu người, còn khiến cho đối phương ngoan ngoãn đưa người ngươi muốn cứu đến trước mặt ngươi.
Thủ đoạn như vậy, đúng thật là không thể tưởng tượng được.
Đây chính là... bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền đi?
Trong lòng Lục Nhi thú vị thầm nghĩ.
“Còn có, Cơ Dược Sư đức cao vọng trọng, thực lực thông thiên, nếu như ngươi dám có nửa điểm chống đối với hắn, ta nhất định sẽ xé xác ngươi! Ha, có nghe thấy không?”
Thấy Lục Nhi không để ý tới mình, Hà Tương Vân không khỏi có chút bực bội.
“Yên tâm đi sư tỷ. Việc liên quan đến tương lai của Băng Vân Khuyết, Lục Nhi biết nặng nhẹ.” Lục Nhi thản nhiên nói.
Mặc dù những năm gần đây, Lục Nhi có nhiều bất mãn với Băng Vân Thiên Tôn, nhưng mà tâm địa nàng thuần lương, đối với Băng Vân Thiên Tôn vẫn là cảm kích nhiều hơn oán hận.
Dù sao nghìn năm qua, Băng Vân Thiên Tôn truyền thụ cho nàng một thân công pháp, mới khiến nàng có được ngày hôm nay.
“Hừ! Hi vọng ngươi biết cân nhắc! Sắp vào Hồng Đan Lâu rồi, ngươi quy củ chút cho ta!” Hà Tương Vân hừ lạnh nói.
Hai người vừa tiến vào Hồng Đan Lâu, được Tống Tào dẫn đầu, đi vào đại điện.
Lục Nhi vừa vào cửa, đã thấy được thân ảnh tuổi trẻ tuấn lãng, có chút gầy gò kia, nhất thời cả người cứng đờ đứng đó.
Dù đã qua nghìn năm, cho dù bây giờ diện mạo Diệp Viễn có nhiều thay đổi, Lục Nhi vẫn nhìn một chút đã nhận ra được.
Thân ảnh này, mỗi ngày đều sống trong đầu của nàng, sống trong mơ của nàng, xưa nay chưa từng quên.
Nàng phiêu bạt trăm vạn dặm, đi vào nơi khó khăn này, chịu đựng đủ loại châm chọc khiêu khích, hình phạt roi đòn, là vì cái gì?
Vì cái gì, còn không phải là để không trở thành gánh nặng của hắn sao?
Nhưng ai ngờ được, vẫn là để thiếu gia phải bôn ba trăm vạn dặm, tới vùng đất Cực Bắc này cứu nàng.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt nàng không nhịn được muốn tràn mi.
Lục Nhi đang muốn nhào về phía Diệp Viễn, lại phát hiện Diệp Viễn đang nháy mắt với nàng, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Bây giờ, còn chưa phải lúc nhận nhau!
Cô Hồng Thiên Tôn, còn đang ngồi ngay dưới tay Diệp Viễn đó.
“Băng Vân Khuyết Hà Tương Vân, bái kiến Cơ Dược Sư!” Hà Tương Vân nhìn thấy Diệp Viễn, nhẹ nhàng cúi đầu.
Thấy Lục Nhi còn đang sững sờ, sắc mặt nàng phát lạnh, trầm giọng nói: “Tiện tỳ, còn ở đó thất thần cái gì, còn không mau bái kiến Cơ Dược Sư?”
Nói rồi, nàng đã muốn động thủ với Lục Nhi.
Diệp Viễn nhướng mày, sắc mặt phát lạnh, quát: “Hỗn xược!”
Hà Tương Vân vẫn không hiểu rõ tình hình, cười lạnh nói: “Tiện tỳ, có nghe thấy không, ngươi quá hỗn xược!”
“Ta nói là ngươi!” Diệp Viễn híp mắt, âÂm thanh lạnh lùng nói.
Thực ra, lúc này sát ý trong lòng Diệp Viễn đã lấp kín lồng ngực.
Ở trong trí nhớ của Tầm sư tỷ, hắn thấy được những năm này Lục Nhi sống như thế nào.
Hà Tương Vân này, chính là kẻ cầm đầu!
Mà dựa vào nhãn lực của Diệp Viễn, sao có thể không nhìn ra, lúc này trên người Lục Nhi có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là chịu không ít tra tấn.
Nhìn thái độ của Hà Tương Vân, Diệp Viễn có thể đoán được, sợ rằng những thứ này không khỏi liên quan đến nàng.
Chỉ là ngại Cô Hồng Thiên Tôn đang ở đây, Diệp Viễn không tiện động thủ mà thôi.
Nếu không, lúc này Hà Tương Vân đã là người chết.
“Hả? Ta?” Hà Tương Vân sững sờ, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng lại.
Rõ ràng là nha đầu này không hiểu lễ nghĩa, sao lại thành ta hỗn xược rồi?
Có điều, còn không đợi hắn kịp phản ứng, Diệp Viễn lại quát lạnh một tiếng, nói: “Cô Hồng, vả miệng!”
Cô Hồng sững sờ, nhưng cũng không dám cãi lại, bốp một tiếng đánh một cái tát qua.
Hắn cũng không hiểu vì sao Diệp Viễn đánh Hà Tương Vân, nhưng mà hắn biết Diệp Viễn đang giận dữ.
Ở chung lâu ngày với Diệp Viễn, hắn cũng hiểu được một chút tính nết của Diệp Viễn, cho nên một tát này, hắn cũng không nương tay.
Một chưởng của Thiên Tôn, Hà Tương Vân sao có thể cản được?
Cho dù kịp phản ứng, nàng cũng không dám đỡ!
Bốp!
Một cái tát cực vang đánh vào trên mặt Hà Tương Vân, trực tiếp đánh nàng bay ra ngoài.
Mãi cho đến khi bị đánh bay này, Hà Tương Vân vẫn còn chưa phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.
Sư muội bất kính với Cơ Dược Sư, mình quản giáo sư muội, nên mình có lỗi sao?
Có điều, Cô Hồng ra tay rất có chừng mực, một cái tát này mặc dù vang dội, nhưng cũng không trí mạng.
Dù sao Hà Tương Vân cũng là đại đệ tử Băng Vân Khuyết, một cái tát đánh chết rồi, lão cô bà kia còn không liều mạng đi tìm hắn sao?
Nhưng mà mệnh lệnh của Diệp Viễn, hắn không chút do dự thi hành.
Lúc Hà Tương Vân đứng lên, một bên mặt đã sưng phù.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc, hiển nhiên không rõ tại sao Diệp Viễn muốn đánh nàng.
Dường như Diệp Viễn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười lạnh nói: “Có hiểu vì sao ta đánh ngươi không?”
Hà Tương Vân hiểu, bây giờ Diệp Viễn là đại nhân vật của Cực Bắc, ngay cả sư tôn cũng không dám trêu chọc, một cái tát này chỉ có thể nhịn.
Thấy Diệp Viễn hỏi, Hà Tương Vân rất vô tội lắc đầu.
“Đánh ngươi còn không rõ vì sao mà đánh, ngu xuẩn! Cô Hồng, đánh tiếp!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Cô Hồng biến sắc, có điều vẫn tuân theo mệnh lệnh của Diệp Viễn, lại tát một cái nữa vào má trái của Hà Tương Vân, đánh nàng bay sang một hướng khác.
Một chưởng của Thiên Tôn nặng đến mức nào?
Cho dù Cô Hồng Thiên Tôn khống chế lực đại, hai bạt tai này cũng đủ cho nàng chịu đau.
Hai bên mặt Hà Tương Vân, in rõ ràng dấu mười ngón tay, giống như là khắc Phật ấn lên vậy.
Hai cái tát này, khiến Hà Tương Vân nổ đom đóm mắt, suýt chút nữa còn không phân rõ phương hướng.
“Bây giờ, ngươi hiểu chưa?” Đợi Hà Tương Vân hơi tỉnh táo, Diệp Viễn lại nhàn nhạt hỏi.
Hà Tương Vân nào còn dám lắc đầu, vội vàng nhẹ gật đầu, nói năng không rõ: “Hiểu… hiểu rồi, hiểu rồi”
Ai ngờ, Diệp Viễn lại quát lạnh một tiếng, nói: “Cô Hồng, đánh tiếp!”
Lần này, Cô Hồng cũng có chút cảm thấy đáng thương cho Hà Tương Vân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!