Lúc này, một trung niên hán tử đi tới, cười nói với Diệp Viễn: "Vị tiểu huynh đệ này, ta lấy chén rượu uống được chứ?"
Hán tử kia vừa ra tới, tất cả mọi người đều rét run trong lòng.
"Là Lôi Đao Vương Hành! Nếu như tiểu tử kia dám không cho hắn uống rượu thì sợ là hôm nay không ra được khỏi cái cửa này!" Có người dùng âÂm thanh nhỏ nghị luận.
"Ha ha, Vương Hành chính là một kẻ khó chơi, một lời không hợp liền rút đao. Càng quan trọng hơn là người có thể chống lại ba đao dưới tay hắn gần như không tồn tại!"
Trương Đồ nhìn thấy một màn này, trên mặt lại đổi thành một bộ dáng nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay tiểu tử này đến đây để đập phá quán, cuối cùng có người đứng ra thu thập hắn.
Diệp Viễn không thèm nhìn Vương Hành, cầm lấy bình nhỏ rót cho mình một chén tràn đầy, sau đó nâng lên.
"Hứ, giả vờ cái gì chứ, còn không chịu nhận là sợ hãi." Ngô Lăng nhỏ giọng nói.
Vương Hành cũng nở nụ cười, nước bọt đều sắp nhỏ xuống, đưa bàn tay ra.
Ai ngờ, Diệp Viễn trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
Sắc mặt Vương Hành cứng đờ, bàn tay ở nơi đó, rút về không được, không rút về cũng không được.
"Tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta?" Vương Hành trợn mắt trừng một cái, trầm giọng nói.
"Ta nói, chỉ có Ngô huynh có thể uống, ngươi cho rằng ta nói đùa? Cho ngươi uống, mặt mũi của ta để nơi nào?" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Những người này, vừa rồi từng người một đều xem náo nhiệt, hiện tại cũng muốn đến đòi uống rượu, Diệp Viễn hắn cũng không hề dễ dãi như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt Vương Hành trầm đến mức chảy ra nước, tất cả mọi người đều cảm thấy tê rần cả da đầu.
Tiểu tử này, thật biết gây sự.
Chọc một tên như Trương Đồ còn chưa đủ, lại chọc thêm một kẻ như Vương Hành.
Gia hỏa này, hôm nay thật sự muốn nằm ngang đi ra rồi sao?
"Tiểu tử này điên rồi à? Hắn lại dám gây chuyện với Lôi Đao Vương Hành!"
"Vương Hành chính là Chân Thần cấp bốn đỉnh phong, nghe nói hắn đã từng bất bại khi dùng một thanh Lôi Đao đối đầu với Chân Thần cấp năm. Tiểu tử này chán sống rồi chăng!"
...
Nhìn thấy hành động muốn tìm chết của Diệp Viễn, tất cả mọi người đều sợ hãi quá độ.
Ngô Tùng nghe thấy lời Diệp Viễn nói, vốn có ba phần men say nhưng lập tức bị tỉnh lại.
"Diệp huynh, bỏ đi, chỉ là chuyện một chén rượu mà thôi. Đây... đây chính là Lôi Đao Vương Hành a!"
Vương Hành rất nổi danh ở mảnh đất này, Ngô Tùng đương nhiên biết đến tên của hắn.
Hai người Diệp Viễn cùng Ninh Thiên Bình đều ẩn dấu tu vi, theo người khác thấy thì hai người này cùng lắm cũng chỉ là thanh niên hơn ngàn tuổi, có thể có được bao nhiêu thực lực?
Cho nên, tất cả mọi người trong quán rượu đều không để hai người bọn họ vào mắt.
"Ha ha, muộn rồi! Dám phớt lờ mặt mũi của Vương Hành ta thì chỉ có một chữ "chết"! Giết tiểu tử này rồi thì lão tử đương nhiên có thể uống được rượu của hắn!"
Trong lúc nói chuyện, Vương Hành đột nhiên rút đao, quanh thân lực lượng hàn băng cùng lực lượng của lôi điện vờn quanh.
Tên Vương Hành này đã dung hợp Hàn Băng Pháp Tắc cùng Lôi Điện Pháp Tắc!
Một đao này, thanh thế doạ người tới cực điểm.
"Xong rồi, chết chắc!"
"Tiểu tử này thật đúng là bướng bỉnh a!"
"Ai nói không phải đâu, chỉ là chuyện một chén rượu."
...
Thời điểm mọi người ở đây làm một vẻ mặt tiếc hận thì đao đã đến trước mặt Diệp Viễn.
Lúc này, một trung niên hán tử đi tới, cười nói với Diệp Viễn: "Vị tiểu huynh đệ này, ta lấy chén rượu uống được chứ?"
Hán tử kia vừa ra tới, tất cả mọi người đều rét run trong lòng.
"Là Lôi Đao Vương Hành! Nếu như tiểu tử kia dám không cho hắn uống rượu thì sợ là hôm nay không ra được khỏi cái cửa này!" Có người dùng âÂm thanh nhỏ nghị luận.
"Ha ha, Vương Hành chính là một kẻ khó chơi, một lời không hợp liền rút đao. Càng quan trọng hơn là người có thể chống lại ba đao dưới tay hắn gần như không tồn tại!"
Trương Đồ nhìn thấy một màn này, trên mặt lại đổi thành một bộ dáng nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay tiểu tử này đến đây để đập phá quán, cuối cùng có người đứng ra thu thập hắn.
Diệp Viễn không thèm nhìn Vương Hành, cầm lấy bình nhỏ rót cho mình một chén tràn đầy, sau đó nâng lên.
"Hứ, giả vờ cái gì chứ, còn không chịu nhận là sợ hãi." Ngô Lăng nhỏ giọng nói.
Vương Hành cũng nở nụ cười, nước bọt đều sắp nhỏ xuống, đưa bàn tay ra.
Ai ngờ, Diệp Viễn trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
Sắc mặt Vương Hành cứng đờ, bàn tay ở nơi đó, rút về không được, không rút về cũng không được.
"Tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta?" Vương Hành trợn mắt trừng một cái, trầm giọng nói.
"Ta nói, chỉ có Ngô huynh có thể uống, ngươi cho rằng ta nói đùa? Cho ngươi uống, mặt mũi của ta để nơi nào?" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Những người này, vừa rồi từng người một đều xem náo nhiệt, hiện tại cũng muốn đến đòi uống rượu, Diệp Viễn hắn cũng không hề dễ dãi như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt Vương Hành trầm đến mức chảy ra nước, tất cả mọi người đều cảm thấy tê rần cả da đầu.
Tiểu tử này, thật biết gây sự.
Chọc một tên như Trương Đồ còn chưa đủ, lại chọc thêm một kẻ như Vương Hành.
Gia hỏa này, hôm nay thật sự muốn nằm ngang đi ra rồi sao?
"Tiểu tử này điên rồi à? Hắn lại dám gây chuyện với Lôi Đao Vương Hành!"
"Vương Hành chính là Chân Thần cấp bốn đỉnh phong, nghe nói hắn đã từng bất bại khi dùng một thanh Lôi Đao đối đầu với Chân Thần cấp năm. Tiểu tử này chán sống rồi chăng!"
...
Nhìn thấy hành động muốn tìm chết của Diệp Viễn, tất cả mọi người đều sợ hãi quá độ.
Ngô Tùng nghe thấy lời Diệp Viễn nói, vốn có ba phần men say nhưng lập tức bị tỉnh lại.
"Diệp huynh, bỏ đi, chỉ là chuyện một chén rượu mà thôi. Đây... đây chính là Lôi Đao Vương Hành a!"
Vương Hành rất nổi danh ở mảnh đất này, Ngô Tùng đương nhiên biết đến tên của hắn.
Hai người Diệp Viễn cùng Ninh Thiên Bình đều ẩn dấu tu vi, theo người khác thấy thì hai người này cùng lắm cũng chỉ là thanh niên hơn ngàn tuổi, có thể có được bao nhiêu thực lực?
Cho nên, tất cả mọi người trong quán rượu đều không để hai người bọn họ vào mắt.
"Ha ha, muộn rồi! Dám phớt lờ mặt mũi của Vương Hành ta thì chỉ có một chữ "chết"! Giết tiểu tử này rồi thì lão tử đương nhiên có thể uống được rượu của hắn!"
Trong lúc nói chuyện, Vương Hành đột nhiên rút đao, quanh thân lực lượng hàn băng cùng lực lượng của lôi điện vờn quanh.
Tên Vương Hành này đã dung hợp Hàn Băng Pháp Tắc cùng Lôi Điện Pháp Tắc!
Một đao này, thanh thế doạ người tới cực điểm.