"Liệt Hỏa Thiêu là rượu mà lão tử thích nhất, đồ chết tiệt nhà ngươi thật sự muốn tìm chết a!"
...
Diệp Viễn nói một câu, lập tức khiến cho cả tửu quán huyên náo.
Ngô Lăng ở một bên cười nhạo một tiếng, nói: "Xem đi, ta biết ngay mà! Làm bộ làm tịch, lần này đã khiến cho rất nhiều người tức giận rồi a?"
Ngược lại, Ngô Tùng tốt tính lập tức vội vàng đứng lên chắp tay nói với mọi người: "Ha ha, chư vị huynh đệ xin bỏ qua cho, vị huynh đệ này của ta say rượu nói năng lộn xộn, say rượu nói năng lộn xộn!"
Chủ quán rượu làm một vẻ mặt cười lạnh nói: "Say rượu nói năng lộn xộn? Hắc hắc, cảm thấy rượu của ta không ngon, có bản lĩnh thì ngươi đừng uống a! Đi đi đi, nơi này không chào đón ngươi!"
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Ta chỉ nói một câu thật lòng mà thôi, không uống... vậy thì không uống thôi, dù sao cũng tẻ nhạt vô vị."
"Tẻ nhạt vô vị? Thật tức chết ta!"
Chủ quán rượu nghe xong lời Diệp Viễn nói, tức đến mức dậm chân.
Những người khác nhìn thấy một màn này, sau khi cười cợt thì không khỏi cảm thấy thương cảm cho Diệp Viễn.
Ông chủ của quán rượu này tên là Trương Đồ, trước kia giết người phóng hỏa, làm việc ác bất tận, một thân thực lực cũng đạt đến Chân Thần cảnh trung kỳ, không phải loại lương thiện gì.
Thẳng đến sau này đạt được phương thức chế ra Liệt Hỏa Thiêu mới mở Liệt Hỏa tửu quán ở đây cho đến tận hôm nay.
Chủ quán rượu bước hai ba bước, trực tiếp lướt đến trước mặt Diệp Viễn, cười lạnh nói: "Tiểu tử, Trương Đồ ta bán Liệt Hỏa Thiêu tại Cửu Lạc Tập này đã trên vạn năm, chưa bao giờ có người nói qua nó tẻ nhạt vô vị! Hôm nay ngươi không nói rõ lý lẽ thì đừng nghĩ sẽ bước được ra khỏi cánh cửa này!"
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Diệp Viễn, những người ở Cửu Lạc Tập đều biết cái tên Trương Đồ này cũng không phải hạng dễ chọc.
Bằng không thì rượu Liệt Hỏa Thiêu này của hắn bán chạy như vậy, chẳng lẽ không một ai có ý đồ với hắn?
Là không ai dám mà thôi!
Hai mắt Ngô Lăng khẽ đảo, nói: "Thế nào, chọc giận người ta rồi chứ gì, vì sao ngươi lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy? Để xem ngươi giải quyết như thế nào!"
Ngô Tùng hung hăng trừng nàng một cái, quay người cười cười nói với Trương Đồ: "Ông chủ Đồ, tiểu huynh đệ này của ta mới đến cho nên không hiểu quy củ, ngài cũng đừng chấp nhặt với hắn."
Nhưng Trương Đồ lại cười lạnh nói: "Ngươi thì tính là cái gì, dựa vào cái gì để lão tử không chấp nhặt với hắn? Cũng may hôm nay ta nghe thấy! Nếu như lời này được truyền đi thì sau này cửa hàng của lão tử còn mở thế nào?"
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Viễn cười lạnh, nói: "Tiểu tử, đừng trách lão tử không cho ngươi cơ hội, chỉ cần hôm nay ngươi xuất ra được rượu còn tốt hơn so với Liệt Hỏa Thiêu thì chuyện này coi như xong, lão tử sẽ cho ngươi nhận lỗi. Còn nếu như không lấy ra được thì, ha ha..."
Trương Đồ làm một bộ dáng ma quyền sát chưởng, hiển nhiên là không có ý tốt.
Ngô Tùng ở một bên, hung hăng nháy mắt với Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi đi! Cơ huynh đệ, nhanh nói xin lỗi với ông chủ Đồ a!"
Diệp Viễn vẫn bình chân như vại ngồi ngay ngắn ở nơi đó, căn bản cũng không thèm để ý đến Trương Đồ mà lại nhìn về phía Ngô Tùng, cười nói: "Ngô huynh, ngồi xuống đây. Chỉ có ngươi như bảo vệ Cơ mỗ như vậy, cho nên hôm nay Cơ mỗ sẽ mời ngươi uống một chén rượu."
Trong lúc nói chuyện, trong tay Diệp Viễn xuất hiện một cái bình nhỏ.
Diệp Viễn mở nắp ấm ra, trong nháy mắt, mùi rượu nồng đậm đã lấp kín toàn bộ quán rượu nhỏ.
"Thơm quá! Rượu ngon!"
"Trời ơi, rượu này còn thơm hơn so với Liệt Hỏa Thiêu không chỉ gấp mười lần a!"
"Đây là rượu gì? Cả đời này của lão phu cũng chưa từng ngửi qua mùi rượu như vậy a!"
...
Nắp ấm vừa được bóc ra, tiếng thán phục trong quán rượu nhỏ đã nối thành một tràng, không ít người chỉ mới ngửi thấy mùi rượu này cũng đã mắt say lờ đờ, cảm thấy mông lung.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trương Đồ trở nên cực kỳ khó coi, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn thật sự lấy ra được.
"Liệt Hỏa Thiêu là rượu mà lão tử thích nhất, đồ chết tiệt nhà ngươi thật sự muốn tìm chết a!"
...
Diệp Viễn nói một câu, lập tức khiến cho cả tửu quán huyên náo.
Ngô Lăng ở một bên cười nhạo một tiếng, nói: "Xem đi, ta biết ngay mà! Làm bộ làm tịch, lần này đã khiến cho rất nhiều người tức giận rồi a?"
Ngược lại, Ngô Tùng tốt tính lập tức vội vàng đứng lên chắp tay nói với mọi người: "Ha ha, chư vị huynh đệ xin bỏ qua cho, vị huynh đệ này của ta say rượu nói năng lộn xộn, say rượu nói năng lộn xộn!"
Chủ quán rượu làm một vẻ mặt cười lạnh nói: "Say rượu nói năng lộn xộn? Hắc hắc, cảm thấy rượu của ta không ngon, có bản lĩnh thì ngươi đừng uống a! Đi đi đi, nơi này không chào đón ngươi!"
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Ta chỉ nói một câu thật lòng mà thôi, không uống... vậy thì không uống thôi, dù sao cũng tẻ nhạt vô vị."
"Tẻ nhạt vô vị? Thật tức chết ta!"
Chủ quán rượu nghe xong lời Diệp Viễn nói, tức đến mức dậm chân.
Những người khác nhìn thấy một màn này, sau khi cười cợt thì không khỏi cảm thấy thương cảm cho Diệp Viễn.
Ông chủ của quán rượu này tên là Trương Đồ, trước kia giết người phóng hỏa, làm việc ác bất tận, một thân thực lực cũng đạt đến Chân Thần cảnh trung kỳ, không phải loại lương thiện gì.
Thẳng đến sau này đạt được phương thức chế ra Liệt Hỏa Thiêu mới mở Liệt Hỏa tửu quán ở đây cho đến tận hôm nay.
Chủ quán rượu bước hai ba bước, trực tiếp lướt đến trước mặt Diệp Viễn, cười lạnh nói: "Tiểu tử, Trương Đồ ta bán Liệt Hỏa Thiêu tại Cửu Lạc Tập này đã trên vạn năm, chưa bao giờ có người nói qua nó tẻ nhạt vô vị! Hôm nay ngươi không nói rõ lý lẽ thì đừng nghĩ sẽ bước được ra khỏi cánh cửa này!"
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Diệp Viễn, những người ở Cửu Lạc Tập đều biết cái tên Trương Đồ này cũng không phải hạng dễ chọc.
Bằng không thì rượu Liệt Hỏa Thiêu này của hắn bán chạy như vậy, chẳng lẽ không một ai có ý đồ với hắn?
Là không ai dám mà thôi!
Hai mắt Ngô Lăng khẽ đảo, nói: "Thế nào, chọc giận người ta rồi chứ gì, vì sao ngươi lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy? Để xem ngươi giải quyết như thế nào!"
Ngô Tùng hung hăng trừng nàng một cái, quay người cười cười nói với Trương Đồ: "Ông chủ Đồ, tiểu huynh đệ này của ta mới đến cho nên không hiểu quy củ, ngài cũng đừng chấp nhặt với hắn."
Nhưng Trương Đồ lại cười lạnh nói: "Ngươi thì tính là cái gì, dựa vào cái gì để lão tử không chấp nhặt với hắn? Cũng may hôm nay ta nghe thấy! Nếu như lời này được truyền đi thì sau này cửa hàng của lão tử còn mở thế nào?"
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Viễn cười lạnh, nói: "Tiểu tử, đừng trách lão tử không cho ngươi cơ hội, chỉ cần hôm nay ngươi xuất ra được rượu còn tốt hơn so với Liệt Hỏa Thiêu thì chuyện này coi như xong, lão tử sẽ cho ngươi nhận lỗi. Còn nếu như không lấy ra được thì, ha ha..."
Trương Đồ làm một bộ dáng ma quyền sát chưởng, hiển nhiên là không có ý tốt.
Ngô Tùng ở một bên, hung hăng nháy mắt với Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi đi! Cơ huynh đệ, nhanh nói xin lỗi với ông chủ Đồ a!"
Diệp Viễn vẫn bình chân như vại ngồi ngay ngắn ở nơi đó, căn bản cũng không thèm để ý đến Trương Đồ mà lại nhìn về phía Ngô Tùng, cười nói: "Ngô huynh, ngồi xuống đây. Chỉ có ngươi như bảo vệ Cơ mỗ như vậy, cho nên hôm nay Cơ mỗ sẽ mời ngươi uống một chén rượu."
Trong lúc nói chuyện, trong tay Diệp Viễn xuất hiện một cái bình nhỏ.
Diệp Viễn mở nắp ấm ra, trong nháy mắt, mùi rượu nồng đậm đã lấp kín toàn bộ quán rượu nhỏ.
"Thơm quá! Rượu ngon!"
"Trời ơi, rượu này còn thơm hơn so với Liệt Hỏa Thiêu không chỉ gấp mười lần a!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!