“Vâng, sư tỷ!”
Phía sau Tầm sư tỷ, một nữ tử mặc cung trang đáp lời đứng ra.
Nàng bước ra một bước, khí thế bồng bềnh nổi lên, rất nhanh đã đạt đến đỉnh phong Chân Thần tầng năm.
Vẻ mặt Liên Tâm kia ngạo nghễ, ánh mắt nhìn lướt qua mặt mọi người, hi vọng nhìn thấy vẻ sùng bài trong mắt mọi người.
Đại cao thủ trung kỳ Chân Thần, ở hoàng thành chính là thần!
Chỉ tiếc, nàng thất vọng rồi.
Lúc đầu các thực khách đúng là hơi kinh ngạc, bởi vì bọn họ không ngờ được những tiểu cô nương xinh đẹp này lại đến để đối phó với Diệp Viễn.
Có điều, rất nhanh, thần sắc những thực khách này bình tĩnh lại, thậm chí trong ánh mắt của bọn họ còn có tia thương hại.
Mặc dù thực lực của những người này, cao nhất mới chỉ là Thiên Thần Cảnh.
Võ giả Thiên Ưng chứng kiến được rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, đừng nói một Chân Thần Cảnh nho nhỏ, cho dù là cường giả Thiên Tôn không phải cũng ngoan ngoãn nói xin lỗi với mọi người sao?
Tầm sư tỷ thản nhiên nói: “Đánh gãy tứ chi là được rồi, đừng tổn thương tính mạng. Nếu không, sợ là tiện tỳ kia lại đòi sống đòi chết.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống.
Vốn dĩ đột nhiên nghe được tin tức của Lục Nhi, hắn còn tường rằng những nữ tử này không tệ, ai ngờ được đối phương vừa ra tay đã muốn đánh gãy tứ chi.
Lập tức trong lòng Diệp Viễn dâng lên một tia hỏa khí!
“Sư tỷ yên tâm, Liên Tâm có chừng mực. Loại đồ rác rưởi này, muốn cho hắn gãy chỗ nào thì sẽ gãy chỗ đó.”
Tầm sư tỷ gật nhẹ đầu, hiển nhiên cũng cho là như thế,
Lúc này, Diệp Viễn nhìn trông cũng chỉ là tu vi Thiên Thần Cảnh, ở trong mắt nàng căn bản không đáng nhắc tới.
Cũng không phải Diệp Viễn cố ý ẩn giấu tu vi, mà là hắn cải trang xuất hành, không muốn rêu rao khắp nơi.
Nhưng mà trong mắt đám người Tầm sư tỷ lại thành đối tượng có thể tùy ý nhào nặn.
Nói rồi, Liên Tâm đánh thẳng một chưởng về phía xương bả vai Diệp Viễn.
Trong nháy mắt, một cỗ pháp tắc hàn băng tản ra, lao về phía Diệp Viễn, toàn bộ không gian phảng phất như muốn đông kết.
Một chưởng này vô cùng ác độc, nếu đánh trúng, xương bả vai nhất định sẽ vỡ nát.
“Hừ! Không biết sống chết!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tay bóp lại, đánh sau mà đến trước, đánh thẳng vào phạm vi của Liên Tâm.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn vang lên, Liên Tâm kêu đau ngã xuống đất, xương bả vai đã bị bóp nát.
Đột nhiên, con ngươi Tầm sư tỷ co lại, hoảng sợ nói: “Pháp tắc không gian!”
Diệp Viễn không thèm để ý sự kinh ngạc của Tầm sư tỷ, trầm giọng nói: “Lục Nhi ở đâu, các ngươi là ai?”
Hiển nhiên, mấy nữ tử này không có ý tốt, chỉ sợ lúc này tình hình của Lục Nhi cũng không tốt gì, đương nhiên Diệp Viễn lo lắng.
Chấn kinh trong chốc lát, Tầm sư tỷ liền khôi phục lại bình tĩnh, bĩu môi nói: “Đúng là coi thường ngươi rồi, có điều cho dù biết chút pháp tắc không gian là có thể làm càn sao? Ngươi yên tâm, đợi đánh gãy tứ chi của ngươi, trên đường bản cô nương sẽ nói cho ngươi biết tin tức của tiện tỳ kia. Hoán Y, dạy cho hắn biết làm người một chút!”
“Vâng, sư tỷ!”
Nữ tử đáng yêu nở nụ cười xinh đẹp, rồi nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Khó trách tiện tỳ đối với ngươi nhớ mãi không quên, không ngờ được thiên phú của ngươi lại không kém nàng, trong nghìn năm ngắn ngủi đã tu luyện đến Chân Thần tầng năm. Có điều, vô dụng thôi. Ngươi dám làm tổn thương đệ tử Băng Vân Khuyết ta, cũng không phải đơn giản là đánh gãy tứ chi như vậy nữa!”
Vừa nói, khí thế của Hoán Y dần dần mạnh lên.
Bước ra ba bước, khí thế của nàng đã trực tiếp nhảy lên Chân Thần tầng sáu!
Tiểu nhị thấy thế, lại khẽ lắc đầu thở dài: “Thật sự là tiểu nha đầu chưa thấy qua việc đời, tự tìm khổ!”
Những người khác nghe vậy đều là khẽ gật đầu, rất tán thành.
Nếu như Diệp Viễn chỉ là võ giả tầm thường, khẳng định bọn họ sẽ lo lắng an nguy của đối phương.
“Vâng, sư tỷ!”
Phía sau Tầm sư tỷ, một nữ tử mặc cung trang đáp lời đứng ra.
Nàng bước ra một bước, khí thế bồng bềnh nổi lên, rất nhanh đã đạt đến đỉnh phong Chân Thần tầng năm.
Vẻ mặt Liên Tâm kia ngạo nghễ, ánh mắt nhìn lướt qua mặt mọi người, hi vọng nhìn thấy vẻ sùng bài trong mắt mọi người.
Đại cao thủ trung kỳ Chân Thần, ở hoàng thành chính là thần!
Chỉ tiếc, nàng thất vọng rồi.
Lúc đầu các thực khách đúng là hơi kinh ngạc, bởi vì bọn họ không ngờ được những tiểu cô nương xinh đẹp này lại đến để đối phó với Diệp Viễn.
Có điều, rất nhanh, thần sắc những thực khách này bình tĩnh lại, thậm chí trong ánh mắt của bọn họ còn có tia thương hại.
Mặc dù thực lực của những người này, cao nhất mới chỉ là Thiên Thần Cảnh.
Võ giả Thiên Ưng chứng kiến được rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, đừng nói một Chân Thần Cảnh nho nhỏ, cho dù là cường giả Thiên Tôn không phải cũng ngoan ngoãn nói xin lỗi với mọi người sao?
Tầm sư tỷ thản nhiên nói: “Đánh gãy tứ chi là được rồi, đừng tổn thương tính mạng. Nếu không, sợ là tiện tỳ kia lại đòi sống đòi chết.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống.
Vốn dĩ đột nhiên nghe được tin tức của Lục Nhi, hắn còn tường rằng những nữ tử này không tệ, ai ngờ được đối phương vừa ra tay đã muốn đánh gãy tứ chi.
Lập tức trong lòng Diệp Viễn dâng lên một tia hỏa khí!
“Sư tỷ yên tâm, Liên Tâm có chừng mực. Loại đồ rác rưởi này, muốn cho hắn gãy chỗ nào thì sẽ gãy chỗ đó.”
Tầm sư tỷ gật nhẹ đầu, hiển nhiên cũng cho là như thế,
Lúc này, Diệp Viễn nhìn trông cũng chỉ là tu vi Thiên Thần Cảnh, ở trong mắt nàng căn bản không đáng nhắc tới.
Cũng không phải Diệp Viễn cố ý ẩn giấu tu vi, mà là hắn cải trang xuất hành, không muốn rêu rao khắp nơi.
Nhưng mà trong mắt đám người Tầm sư tỷ lại thành đối tượng có thể tùy ý nhào nặn.
Nói rồi, Liên Tâm đánh thẳng một chưởng về phía xương bả vai Diệp Viễn.
Trong nháy mắt, một cỗ pháp tắc hàn băng tản ra, lao về phía Diệp Viễn, toàn bộ không gian phảng phất như muốn đông kết.
Một chưởng này vô cùng ác độc, nếu đánh trúng, xương bả vai nhất định sẽ vỡ nát.
“Hừ! Không biết sống chết!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tay bóp lại, đánh sau mà đến trước, đánh thẳng vào phạm vi của Liên Tâm.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn vang lên, Liên Tâm kêu đau ngã xuống đất, xương bả vai đã bị bóp nát.
Đột nhiên, con ngươi Tầm sư tỷ co lại, hoảng sợ nói: “Pháp tắc không gian!”
Diệp Viễn không thèm để ý sự kinh ngạc của Tầm sư tỷ, trầm giọng nói: “Lục Nhi ở đâu, các ngươi là ai?”
Hiển nhiên, mấy nữ tử này không có ý tốt, chỉ sợ lúc này tình hình của Lục Nhi cũng không tốt gì, đương nhiên Diệp Viễn lo lắng.
Chấn kinh trong chốc lát, Tầm sư tỷ liền khôi phục lại bình tĩnh, bĩu môi nói: “Đúng là coi thường ngươi rồi, có điều cho dù biết chút pháp tắc không gian là có thể làm càn sao? Ngươi yên tâm, đợi đánh gãy tứ chi của ngươi, trên đường bản cô nương sẽ nói cho ngươi biết tin tức của tiện tỳ kia. Hoán Y, dạy cho hắn biết làm người một chút!”
“Vâng, sư tỷ!”
Nữ tử đáng yêu nở nụ cười xinh đẹp, rồi nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Khó trách tiện tỳ đối với ngươi nhớ mãi không quên, không ngờ được thiên phú của ngươi lại không kém nàng, trong nghìn năm ngắn ngủi đã tu luyện đến Chân Thần tầng năm. Có điều, vô dụng thôi. Ngươi dám làm tổn thương đệ tử Băng Vân Khuyết ta, cũng không phải đơn giản là đánh gãy tứ chi như vậy nữa!”
Vừa nói, khí thế của Hoán Y dần dần mạnh lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!