Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, trước đó Diệp Viễn độc chết mấy nghìn Chân Thần Cảnh, dường như trung tầng đại đế đô Ngũ Tiêu đều đứt gãy!
Trong lúc mấu chốt này, không có đan dược mạnh mẽ chèo chống, người đứng đầu này là hắn không biết là làm được đến ngày tháng năm nào.
Lúc này Lữ Ngạn Thiên Tôn, dẫn theo Đặng Vân và Đái Xuân Hào, giống như ba tiểu tức phụ bị khinh bỉ, đứng ngồi không yên.
Cường giả Thiên Tôn, đó là người đứng đầu trong giới phàm tục, hăng hái cỡ nào?
Bọn họ chưa bao giờ ngờ được, có một ngày mình sẽ ở trước mặt một tiểu bối Chần Thành Cảnh, xuất hiện tâm tình như vậy.
“Lữ Ngạn của đại đế đô Ngũ Tiêu, bái kiến Diệp Tông Sư!” Lữ Ngạn khom người làm một đại lễ với Diệp Viễn.
Người trẻ tuổi trước mắt này, là người đã giết nữ nhi bảo bối của hắn, giết chết mấy ngàn thủ hạ của hắn.
Bây giờ, hắn lại phải hành đại lễ với đối phương như vậy, thật sự là vô cùng khó chịu.
Nhưng mà hắn cũng hiểu, địa vị bây giờ của Diệp Viễn ở Nam giới, cho dù là mười Lữ Ngạn hắn cộng lại cũng không bằng.
Nếu như không phải có chỗ dựa là Thiên Đế, Diệp Viễn tùy tiện gọi mấy Thiên Tôn tới, là có thể san bằng cả mười đại đế đô Ngũ Tiêu.
Nghĩ lại thử xem, bây giờ Diệp Viễn kết giao với những người nào?
Phiêu Vũ Thiên Tôn, Triều Nguyên Thiên Tôn, nghe nói còn có siêu cấp cường giả của bảy đại thế gia đan đạo ẩn thế.
Trong những người này, không có người nào là hắn có thể trêu chọc được.
Bây giờ, mặc dù Diệp Viễn vẫn như cũ là Chân Thần Cảnh, nhưng đã khiến hắn ngay cả nhìn lên cũng không làm được.
“Lữ Ngạn Thiên Tôn tìm đến Diệp mỗ, thật sự là làm cho ta bất ngờ!” Diệp Viễn cười mà như không cười nói.
Vẻ mặt Lữ Ngạn xấu hổ, nói: “Đây… Chuyện trước kia, đều là Lữ mỗ có mắt không tròng, cho nên mạo phạm Diệp Tông Sư, mong rằng Diệp Tông Sư đại lượng, không so đo với chúng ta.”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lúc này, còn chỗ nào cần mặt mũi Thiên Tôn?
Huống hồ, ngay cả đại lão của liên minh Nam giới còn phải cúi đầu nhận sai với Diệp Viễn, hắn chỉ là một Thiên Tôn tầng hai, cúi đầu thì thế nào?
Diệp Viễn bật cười nói: “Nếu như xin lỗi có tác dụng vậy thì còn cần tu luyện làm gì? Lữ Ngạn, năm đó ngươi dẫn theo đại quân mười vạn võ giả, mấy nghìn cường giả Chân Thần. Nếu như Diệp mỗ không đủ thực lực, vậy thì Thiên Ưng này sợ là sớm đã chó gà không tha. Ngươi nhẹ nhàng nói một câu này, thì đã coi như xong rồi? Huống hồ, mấy năm này các ngươi xua đuổi Vạn Bảo Lâu, rõ ràng là còn chưa hết hận, các ngươi cảm thấy… Diệp mỗ dựa vào cái gì giúp các ngươi?”
Diệp Viễn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà đại đế đô Ngũ Tiêu, bắt đầu từ Lữ Tử Y đã là một bộ dáng coi thường chúng sinh, động một chút là giết người, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Về sau Lữ Ngạn lại điều động mười vạn đại quân, hò hét muốn tàn sát cả thành.
Nếu như không phải Diệp Viễn dùng thủ đoạn lôi đình đập chết mấy nghìn Chân Thần, bây giờ làm gì còn có cái gì mà hoàng thành Thiên Ưng?
Vẻ mặt ba người Lữ Ngạn xấu hổ, lúc ấy hai bên như nước với lửa, dù là cho tới bây giờ vẫn là huyết hải thâm thù như cũ.
Chỉ là địa thế không còn mạnh hơn người, ba người Lữ Ngạn muốn cầu cạnh Diệp Viễn thì không thể không cúi đầu!
“Diệp Tông Sư nói phải, lúc ấy chúng ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, mới làm như thế. Để tỏ lòng áy náy, chúng ta mang đến một chút lễ vật, xin Diệp Tông Sư vui vẻ nhận lấy.” Lữ Ngạn nói.
Diệp Viễn nghe vậy bật cười nói: “Lữ Ngạn, không phải Diệp mỗ xem thường ngươi, đại đế đô Ngũ Tiêu của ngươi, có thể lấy ra đồ vật khiến Diệp mỗ động lòng sao?”
Ba người nghe vậy, không khỏi cứng lại.
Đúng vậy, bây giờ dựa vào uy thế của hoàng thành Thiên Ưng, chẳng mấy chốc sẽ khống chế một phần mười thị trường đan dược của Nam giới, đây tài phú kinh người bậc nào?
Chỉ một đại đế đô Ngũ Tiêu, cho dù tam đại Thiên Tôn này lấy tất cả gia sản ra, Diệp Viễn cũng chướng mắt.
Ba người hai mắt nhìn nhau, giống như quả cà gặp sương, nhất thời không có chủ ý gì.
Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, trước đó Diệp Viễn độc chết mấy nghìn Chân Thần Cảnh, dường như trung tầng đại đế đô Ngũ Tiêu đều đứt gãy!
Trong lúc mấu chốt này, không có đan dược mạnh mẽ chèo chống, người đứng đầu này là hắn không biết là làm được đến ngày tháng năm nào.
Lúc này Lữ Ngạn Thiên Tôn, dẫn theo Đặng Vân và Đái Xuân Hào, giống như ba tiểu tức phụ bị khinh bỉ, đứng ngồi không yên.
Cường giả Thiên Tôn, đó là người đứng đầu trong giới phàm tục, hăng hái cỡ nào?
Bọn họ chưa bao giờ ngờ được, có một ngày mình sẽ ở trước mặt một tiểu bối Chần Thành Cảnh, xuất hiện tâm tình như vậy.
“Lữ Ngạn của đại đế đô Ngũ Tiêu, bái kiến Diệp Tông Sư!” Lữ Ngạn khom người làm một đại lễ với Diệp Viễn.
Người trẻ tuổi trước mắt này, là người đã giết nữ nhi bảo bối của hắn, giết chết mấy ngàn thủ hạ của hắn.
Bây giờ, hắn lại phải hành đại lễ với đối phương như vậy, thật sự là vô cùng khó chịu.
Nhưng mà hắn cũng hiểu, địa vị bây giờ của Diệp Viễn ở Nam giới, cho dù là mười Lữ Ngạn hắn cộng lại cũng không bằng.
Nếu như không phải có chỗ dựa là Thiên Đế, Diệp Viễn tùy tiện gọi mấy Thiên Tôn tới, là có thể san bằng cả mười đại đế đô Ngũ Tiêu.
Nghĩ lại thử xem, bây giờ Diệp Viễn kết giao với những người nào?
Phiêu Vũ Thiên Tôn, Triều Nguyên Thiên Tôn, nghe nói còn có siêu cấp cường giả của bảy đại thế gia đan đạo ẩn thế.
Trong những người này, không có người nào là hắn có thể trêu chọc được.
Bây giờ, mặc dù Diệp Viễn vẫn như cũ là Chân Thần Cảnh, nhưng đã khiến hắn ngay cả nhìn lên cũng không làm được.
“Lữ Ngạn Thiên Tôn tìm đến Diệp mỗ, thật sự là làm cho ta bất ngờ!” Diệp Viễn cười mà như không cười nói.
Vẻ mặt Lữ Ngạn xấu hổ, nói: “Đây… Chuyện trước kia, đều là Lữ mỗ có mắt không tròng, cho nên mạo phạm Diệp Tông Sư, mong rằng Diệp Tông Sư đại lượng, không so đo với chúng ta.”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lúc này, còn chỗ nào cần mặt mũi Thiên Tôn?
Huống hồ, ngay cả đại lão của liên minh Nam giới còn phải cúi đầu nhận sai với Diệp Viễn, hắn chỉ là một Thiên Tôn tầng hai, cúi đầu thì thế nào?
Diệp Viễn bật cười nói: “Nếu như xin lỗi có tác dụng vậy thì còn cần tu luyện làm gì? Lữ Ngạn, năm đó ngươi dẫn theo đại quân mười vạn võ giả, mấy nghìn cường giả Chân Thần. Nếu như Diệp mỗ không đủ thực lực, vậy thì Thiên Ưng này sợ là sớm đã chó gà không tha. Ngươi nhẹ nhàng nói một câu này, thì đã coi như xong rồi? Huống hồ, mấy năm này các ngươi xua đuổi Vạn Bảo Lâu, rõ ràng là còn chưa hết hận, các ngươi cảm thấy… Diệp mỗ dựa vào cái gì giúp các ngươi?”
Diệp Viễn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà đại đế đô Ngũ Tiêu, bắt đầu từ Lữ Tử Y đã là một bộ dáng coi thường chúng sinh, động một chút là giết người, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Về sau Lữ Ngạn lại điều động mười vạn đại quân, hò hét muốn tàn sát cả thành.
Nếu như không phải Diệp Viễn dùng thủ đoạn lôi đình đập chết mấy nghìn Chân Thần, bây giờ làm gì còn có cái gì mà hoàng thành Thiên Ưng?
Vẻ mặt ba người Lữ Ngạn xấu hổ, lúc ấy hai bên như nước với lửa, dù là cho tới bây giờ vẫn là huyết hải thâm thù như cũ.
Chỉ là địa thế không còn mạnh hơn người, ba người Lữ Ngạn muốn cầu cạnh Diệp Viễn thì không thể không cúi đầu!
“Diệp Tông Sư nói phải, lúc ấy chúng ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, mới làm như thế. Để tỏ lòng áy náy, chúng ta mang đến một chút lễ vật, xin Diệp Tông Sư vui vẻ nhận lấy.” Lữ Ngạn nói.
Diệp Viễn nghe vậy bật cười nói: “Lữ Ngạn, không phải Diệp mỗ xem thường ngươi, đại đế đô Ngũ Tiêu của ngươi, có thể lấy ra đồ vật khiến Diệp mỗ động lòng sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!