Bình thường những đại thế gia đan đạo này ẩn thế không xuất hiện, nhưng mà so ra mà nói.
Con em thế gia muốn tu luyện, đương nhiên cũng không thể tách khỏi số lượng lớn Thần Nguyên Thạch.
Loại thủ đoạn điều khiển này, là phương thức kiếm tiền mà những thế gia ẩn thế này thích nhất.
Đương nhiên, đây đều là chuyện Phiêu Vũ Thiên Tôn phải quan tâm, Diệp Viễn lười đi quản.
Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, hắn chỉ cần ngồi đợi chia tiền là được.
Một ngày này, Diệp Viễn đang ở trong phủ tu luyện, bỗng nhiên có người đến báo, Lữ Ngạn Thiên Tôn của đại đế đô Ngũ Tiêu cầu kiến.
Diệp Viễn hơi sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Phủ thành chủ, Diệp Viễn ngồi ngay ngắn trên đài cao, đường đường Lữ Ngạn Thiên Tôn, chỉ có thể đứng xuôi tay ở phía dưới.
Nhìn Diệp Viễn như ở trên mây, trong lòng Lữ Ngạn ngũ vị tạp trần.
Hắn sao có thể ngờ được, trong hoàng thành mình quản lý, lại có một con Cự Long bay lên tận trời?
Mặc dù Lữ Ngạn không phải người trong đan đạo, nhưng mà chuyện lớn như đại hội Vân Đan, dựa vào địa vị Thiên Tôn của hắn, sao có thể không biết.
Khi từng tin tức chấn động truyền đến, rốt cuộc Lữ Ngạn cũng hiểu mình đã đắc tội một người như thế nào.
Năm đó Phiêu Vũ đưa cho Diệp Viễn Tông Sư Lệnh, sau khi Lữ Ngạn chấn kinh thì càng nhiều hơn đó chính là khịt mũi khinh thường.
Một Chân Thần Cảnh nho nhỏ, cầm Tông Sư Lệnh, đi đại hội Vân Đan để mất mặt xấu hổ sao?
Ở độ tuổi này, thì nên thành thành thật thật so đấu với các thiên tài lục tinh mới đúng.
Làm Tông Sư?
Ngươi xứng sao?
Nhưng khi từng tin tức truyền về, Lữ Ngạn mới biết được, Diệp Viễn thật sự xứng!
Có điều về sau, Vạn Bảo Lâu đấu quyết liệt với liên minh Nam giới, Lữ Ngạn lại thấy được hi vọng, thậm chí còn đuổi Vạn Bảo Lâu, dẫn tất cả những thế lực lớn của Vân Đan Lâu vào thành.
Hắn thấy, Vạn Bảo lâu thua là chuyện không cần nghi ngờ!
Một thế lực có mạnh hơn nữa thì cũng sao có thể mạnh hơn toàn bộ Nam giới?
Nam giới rộng lớn vô biên, chỉ riêng đại đế đô đã có hàng ngàn hàng vạn tòa.
Chỉ một Vạn Bảo Lâu, sao có thể là đối thủ của liên minh Nam giới?
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Diệp Viễn dựa vào sức mạnh của một mình mình, đánh cho Nam giới không còn mảnh giáp, cuối cùng phải phái người tới xin hòa.
Từ khi hắn phái Lữ Tử Y tới bắt Diệp Viễn, thì chưa có một việc nào là suôn sẻ.
Đối với một tòa hoàng thành, có thể nói Thiên Tôn là người nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Nhưng mà ở hoàng thành Thiên Ưng này, Diệp Viễn cho hắn hết chấn kinh này đến chấn kinh khác.
Đại đế đô Ngũ Tiêu là thế lực truyền thống của Vạn Bảo Lâu, nếu đến xin hòa, đương nhiên những thế lực như Vân Đan Lâu sẽ tự động rời khỏi.
Lần này, dường như Lữ Ngạn Thiên Tôn muốn khóc.
Hắn mặt dày mày dạn đi tìm Vạn Bảo Lâu, hi vọng Vạn Bảo Lâu tiến nhập vào đại đế đô Ngũ Tiêu lần nữa, nhưng người ta căn bản không thèm để ý.
Phiêu Vũ Thiên Tôn nói, chuyện của đại đế đô Ngũ Tiêu, hắn không quản.
Muốn Vạn Bảo Lâu tiến nhập vào đại đế đô Ngũ Tiêu lần nữa thì nhất định phải được Diệp Viễn cho phép mới được.
Thế là, dưới tình trạng vạn bất đắc dĩ, Lữ Ngạn Thiên Tôn chỉ có thể ăn nói khép nép đi tìm Diệp Viễn.
Nếu là bình thường thì cũng thôi đi, không có Vạn Bảo Lâu, hắn có thể đi tìm những thế lực khác luyện chế đan dược.
Bình thường những đại thế gia đan đạo này ẩn thế không xuất hiện, nhưng mà so ra mà nói.
Con em thế gia muốn tu luyện, đương nhiên cũng không thể tách khỏi số lượng lớn Thần Nguyên Thạch.
Loại thủ đoạn điều khiển này, là phương thức kiếm tiền mà những thế gia ẩn thế này thích nhất.
Đương nhiên, đây đều là chuyện Phiêu Vũ Thiên Tôn phải quan tâm, Diệp Viễn lười đi quản.
Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, hắn chỉ cần ngồi đợi chia tiền là được.
Một ngày này, Diệp Viễn đang ở trong phủ tu luyện, bỗng nhiên có người đến báo, Lữ Ngạn Thiên Tôn của đại đế đô Ngũ Tiêu cầu kiến.
Diệp Viễn hơi sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Phủ thành chủ, Diệp Viễn ngồi ngay ngắn trên đài cao, đường đường Lữ Ngạn Thiên Tôn, chỉ có thể đứng xuôi tay ở phía dưới.
Nhìn Diệp Viễn như ở trên mây, trong lòng Lữ Ngạn ngũ vị tạp trần.
Hắn sao có thể ngờ được, trong hoàng thành mình quản lý, lại có một con Cự Long bay lên tận trời?
Mặc dù Lữ Ngạn không phải người trong đan đạo, nhưng mà chuyện lớn như đại hội Vân Đan, dựa vào địa vị Thiên Tôn của hắn, sao có thể không biết.
Khi từng tin tức chấn động truyền đến, rốt cuộc Lữ Ngạn cũng hiểu mình đã đắc tội một người như thế nào.
Năm đó Phiêu Vũ đưa cho Diệp Viễn Tông Sư Lệnh, sau khi Lữ Ngạn chấn kinh thì càng nhiều hơn đó chính là khịt mũi khinh thường.
Một Chân Thần Cảnh nho nhỏ, cầm Tông Sư Lệnh, đi đại hội Vân Đan để mất mặt xấu hổ sao?
Ở độ tuổi này, thì nên thành thành thật thật so đấu với các thiên tài lục tinh mới đúng.
Làm Tông Sư?
Ngươi xứng sao?
Nhưng khi từng tin tức truyền về, Lữ Ngạn mới biết được, Diệp Viễn thật sự xứng!
Có điều về sau, Vạn Bảo Lâu đấu quyết liệt với liên minh Nam giới, Lữ Ngạn lại thấy được hi vọng, thậm chí còn đuổi Vạn Bảo Lâu, dẫn tất cả những thế lực lớn của Vân Đan Lâu vào thành.
Hắn thấy, Vạn Bảo lâu thua là chuyện không cần nghi ngờ!
Một thế lực có mạnh hơn nữa thì cũng sao có thể mạnh hơn toàn bộ Nam giới?
Nam giới rộng lớn vô biên, chỉ riêng đại đế đô đã có hàng ngàn hàng vạn tòa.
Chỉ một Vạn Bảo Lâu, sao có thể là đối thủ của liên minh Nam giới?
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Diệp Viễn dựa vào sức mạnh của một mình mình, đánh cho Nam giới không còn mảnh giáp, cuối cùng phải phái người tới xin hòa.
Từ khi hắn phái Lữ Tử Y tới bắt Diệp Viễn, thì chưa có một việc nào là suôn sẻ.
Đối với một tòa hoàng thành, có thể nói Thiên Tôn là người nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Nhưng mà ở hoàng thành Thiên Ưng này, Diệp Viễn cho hắn hết chấn kinh này đến chấn kinh khác.
Đại đế đô Ngũ Tiêu là thế lực truyền thống của Vạn Bảo Lâu, nếu đến xin hòa, đương nhiên những thế lực như Vân Đan Lâu sẽ tự động rời khỏi.
Lần này, dường như Lữ Ngạn Thiên Tôn muốn khóc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!