Toàn thân Vân Dịch chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Đoàn Vân Phi cũng là vẻ mặt không dám tin, nói: “Diệp Tông Sư, ngươi có nhầm không vậy? Vân Dịch hắn là cháu của Đan Ngọc Thiên Tôn, ngươi lại nhận hắn làm đồ đệ?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vậy thì có liên quan gì? Chiến đấu là chiến đấu, nhận đồ đệ là nhận đồ đệ, đây vốn là hai chuyện khác nhau, là tự các ngươi muốn nhập nó làm một. Ta đã nói qua, ta nhận đồ đệ xem xét nhân phẩm, thứ hai là tâm tính, thứ ba mới là thiên phú. Nếu như Vân Dịch giống các ngươi, dù thiên phú hắn có cao hơn trời, ta cũng sẽ để hắn cút đi. Có điều, so với các ngươi hắn càng giống Luyện Dược Sư hơn. Tương lai, thành tựu của hắn cũng sẽ khiến các ngươi ngưỡng vọng.”
Toàn thân Vân Dịch run rẩy, đúng là vui đến phát khóc.
Lúc nghe tin Vạn Bảo Lâu rời khỏi liên minh Nam giới, Vân Dịch đã tuyệt vọng.
Hắn biết, Diệp Viễn không thể nào nhận hắn làm đồ đệ.
Ai sẽ nhận cháu của kẻ địch làm đồ đệ chứ?
Đông!
Đông!
Đong!
Vân Dịch dập đầu liên tiếp ba cái với Diệp Viễn, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Diệp sư, cả đời này Vân Dịch sẽ đi theo ngài, đến chết cũng không đổi!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi có thể buông xuống thân phận cao quý, đến Đan Tháp làm một dược đồng nho nhỏ. Kiên trì mười năm, đủ để thấy lòng chân thành của ngươi với đan đạo. Ngươi khác đều nói ta sẽ không nhận ngươi, nhưng ta nhất định muốn người trong thiên hạ thấy, hậu nhân của Đan Ngọc, chắc chắn hậu sinh khả úy.”
Vẻ mặt Vân Dịch kiên nghị nói: “Vâng! Vân Dịch nhất định sẽ không để cho Diệp sư thất vọng!”
Diệp Viễn gật gật đầu, chuyển hướng nhìn về phía Dương Hiên, nói: “Dương Hiên, kẻ từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử thứ tư của Diệp Viễn ta. Đến đây, bái kiến mấy vị sư huynh, sư tỷ của ngươi đi.”
Bên người Diệp Viễn là Bạch Thần và Ninh Tư Ngữ.
Từ khi hắn vào Thông Thiên Giới, chỉ nhận Bạch Thần là đệ tử đầu tiên, Ninh Tư Ngữ là người thứ hai.
Vẻ mặt Dương Hiên kích động, bái một trận với Diệp Viễn, rồi lại bái với Bạch Thần, Ninh Tư Ngữ và Vân Dịch.
Chẳng ai ngờ, hai người đồ đệ cuối cùng mà Diệp Viễn nhận lại là người đứng thứ nhất và người đứng thứ nhất đếm từ dưới lên của đại hội Vân Đan.
Thân phận Vân Dịch đặc thù, không ai cho rằng Diệp Viễn sẽ nhận hắn.
Dương Hiên càng là không có chút nào thu hút, thậm chí còn không có bối cảnh, lai lịch gì.
Nhưng mà hai người này lại là người cuối cùng bái nhập môn hạ của Diệp Viễn.
Bọn người Đoàn Vân Phi nhìn một màn này, trên mặt đều là vẻ hâm mộ.
Có Diệp Viễn chỉ điểm, tương lai đan đạo của hai người này sẽ tiến dần từng bước, rất đáng mong đợi.
Nhưng mà bọn họ, lại bỏ lỡ cơ hội này.
Chỉ là trên đời này không có thuốc hối hận.
Diệp Viễn nói không sai, hắn đã cho cơ hội, là bọn họ không biết trân quý.
Trận chiến của Vạn Bảo Lâu và liên minh Nam giới, dù có nhanh hơn nữa sợ rằng cũng phải liên tục mười năm thậm chí hơn mười năm.
Mà trong khoảng thời gian này, đủ cho Diệp Viễn dạy bọn họ rất nhiều thứ.
Mặc dù không có ai cho rằng Vạn Bảo Lâu sẽ thắng, nhưng mà bọn họ vẫn là vô cùng hâm mộ.
“Được rồi, các ngươi có thể đi rồi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Bọn người Đoàn Vân Phi biến sắc, rốt cuộc vẫn là không cam lòng rời đi.
Bọn họ cũng không dám ngỗ nghịch Diệp Viễn, Lạc Thiên Kỳ chính là kết cục tốt nhất.
Sau khi đám người rời đi, Diệp Viễn nhàn nhạt mở miệng nói: “Hai người các ngươi tu luyện mười năm, có thu hoạch được gì không?”
Vân Dịch khom người thi lễ nói: “Bẩm sư tôn, Vân Dịch thu hoạch được rất nhiều! Những người kia tự cho là thanh cao, chẳng thèm ngó tới mấy cái tu luyện này, lại không biết sư tôn là đang dạy chúng ta!”
Toàn thân Vân Dịch chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Đoàn Vân Phi cũng là vẻ mặt không dám tin, nói: “Diệp Tông Sư, ngươi có nhầm không vậy? Vân Dịch hắn là cháu của Đan Ngọc Thiên Tôn, ngươi lại nhận hắn làm đồ đệ?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vậy thì có liên quan gì? Chiến đấu là chiến đấu, nhận đồ đệ là nhận đồ đệ, đây vốn là hai chuyện khác nhau, là tự các ngươi muốn nhập nó làm một. Ta đã nói qua, ta nhận đồ đệ xem xét nhân phẩm, thứ hai là tâm tính, thứ ba mới là thiên phú. Nếu như Vân Dịch giống các ngươi, dù thiên phú hắn có cao hơn trời, ta cũng sẽ để hắn cút đi. Có điều, so với các ngươi hắn càng giống Luyện Dược Sư hơn. Tương lai, thành tựu của hắn cũng sẽ khiến các ngươi ngưỡng vọng.”
Toàn thân Vân Dịch run rẩy, đúng là vui đến phát khóc.
Lúc nghe tin Vạn Bảo Lâu rời khỏi liên minh Nam giới, Vân Dịch đã tuyệt vọng.
Hắn biết, Diệp Viễn không thể nào nhận hắn làm đồ đệ.
Ai sẽ nhận cháu của kẻ địch làm đồ đệ chứ?
Đông!
Đông!
Đong!
Vân Dịch dập đầu liên tiếp ba cái với Diệp Viễn, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Diệp sư, cả đời này Vân Dịch sẽ đi theo ngài, đến chết cũng không đổi!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi có thể buông xuống thân phận cao quý, đến Đan Tháp làm một dược đồng nho nhỏ. Kiên trì mười năm, đủ để thấy lòng chân thành của ngươi với đan đạo. Ngươi khác đều nói ta sẽ không nhận ngươi, nhưng ta nhất định muốn người trong thiên hạ thấy, hậu nhân của Đan Ngọc, chắc chắn hậu sinh khả úy.”
Vẻ mặt Vân Dịch kiên nghị nói: “Vâng! Vân Dịch nhất định sẽ không để cho Diệp sư thất vọng!”
Diệp Viễn gật gật đầu, chuyển hướng nhìn về phía Dương Hiên, nói: “Dương Hiên, kẻ từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử thứ tư của Diệp Viễn ta. Đến đây, bái kiến mấy vị sư huynh, sư tỷ của ngươi đi.”
Bên người Diệp Viễn là Bạch Thần và Ninh Tư Ngữ.
Từ khi hắn vào Thông Thiên Giới, chỉ nhận Bạch Thần là đệ tử đầu tiên, Ninh Tư Ngữ là người thứ hai.
Vẻ mặt Dương Hiên kích động, bái một trận với Diệp Viễn, rồi lại bái với Bạch Thần, Ninh Tư Ngữ và Vân Dịch.
Chẳng ai ngờ, hai người đồ đệ cuối cùng mà Diệp Viễn nhận lại là người đứng thứ nhất và người đứng thứ nhất đếm từ dưới lên của đại hội Vân Đan.
Thân phận Vân Dịch đặc thù, không ai cho rằng Diệp Viễn sẽ nhận hắn.
Dương Hiên càng là không có chút nào thu hút, thậm chí còn không có bối cảnh, lai lịch gì.
Nhưng mà hai người này lại là người cuối cùng bái nhập môn hạ của Diệp Viễn.
Bọn người Đoàn Vân Phi nhìn một màn này, trên mặt đều là vẻ hâm mộ.
Có Diệp Viễn chỉ điểm, tương lai đan đạo của hai người này sẽ tiến dần từng bước, rất đáng mong đợi.
Nhưng mà bọn họ, lại bỏ lỡ cơ hội này.
Chỉ là trên đời này không có thuốc hối hận.
Diệp Viễn nói không sai, hắn đã cho cơ hội, là bọn họ không biết trân quý.
Trận chiến của Vạn Bảo Lâu và liên minh Nam giới, dù có nhanh hơn nữa sợ rằng cũng phải liên tục mười năm thậm chí hơn mười năm.
Mà trong khoảng thời gian này, đủ cho Diệp Viễn dạy bọn họ rất nhiều thứ.
Mặc dù không có ai cho rằng Vạn Bảo Lâu sẽ thắng, nhưng mà bọn họ vẫn là vô cùng hâm mộ.
“Được rồi, các ngươi có thể đi rồi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!