Không chỉ có Lạc Thiên Kỳ, những người khác cũng là giật mình nhìn về phía Diệp Viễn.
“Diệp Tông Sư, ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu rõ tình thế bây giờ đúng không? Một khi Vạn Bảo Lâu tan tác, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tiêu dao tự tại ở hoàng thành Thiên Ưng này sao? Không có Vạn Bảo Lâu che chở, sợ rằng ngươi sẽ là người đầu tiên mà đám người Đan Ngọc Thiên Tôn muốn khai đao!” Lạc Thiên Kỳ cười lạnh nói.
Hắn cảm thấy cần phải phân tích một chút tình thế bây giờ cho Diệp Viễn, nếu không hắn vẫn cảm thấy mình là Tông Sư cao cao tại thượng kia.
Diệp Viễn nhìn Lạc Thiên Kỳ bình tĩnh nói: “Ngươi nói quá nhiều! Ta bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?”
Lạc Thiên Kỳ giận quá mà cười, nói: “Được! Được! Đợi ngày ngươi trở thành chó nhà có tang, ta muốn xem xem, ngươi lấy cái gì để phách lối! Đến lúc đó, ngươi cùng đừng hối hận!”
Nói rồi, Lạc Thiên Kỳ quay người muốn rời khỏi.
“Đợi đã!” Bỗng nhiên, Diệp Viễn nói.
Bước chân Lạc Thiên Kỳ dừng lại, xoay người nhìn về phía Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thế nào, hối hận rồi? Bây giờ hối hận đã không kịp rồi!”
Diệp Viễn một bộ dáng lười biếng, thản nhiên nói: “Ta bảo ngươi lăn, chứ không bảo ngươi đi, ngươi không nghe thấy sao?”
Lạc Thiên Kỳ biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi! Ngươi dám nhục nhã ta? Lạc Thiên Kỳ ta là con cháu Lạc gia, ngươi muốn khai chiến với Lạc gia?”
Ánh mắt Diệp Viễn phát lạnh, một áp lực đáng sợ nghiền ép về phía Lạc Thiên Kỳ.
Ầm!
Lạc Thiên Kỳ không có chút sức phản kháng nào, trực tiếp bị uy áp của Diệp Viễn trấn áp gắt gao trên mặt đất.
Con ngươi của Vân Dịch và các võ giả Chân Thần cảnh ở một bên co lại, kinh hãi nhìn một màn này.
Thiên phú đan đạo của Diệp Viễn thì không cần nói nữa, bọn họ phục sát đất.
Nhưng mà bọn họ thế nào cũng không ngờ được, võ đạo của Diệp Viễn cũng mạnh như thế.
Mặc dù Lạc Thiên Kỳ là Chân Thần Cảnh, nhưng chỉ bằng một cỗ uy áp đã khiến đối phương nằm ở trên mặt đất không cách nào động đậy được, bọn họ không làm được.
Tính tình Diệp Viễn cũng không phải hùng hổ dọa người, ngươi không bái sư thì rời đi là được rồi.
Nhưng mà Lạc Thiên Kỳ quá phách lối, động một chút là lại lấy Lạc gia tới để dọa mình, thật sự coi mình dễ ức hiếp?
Cho dù Diệp Viễn có là bùn nặn, thì cũng có ba phẩn hỏa khí đi?
“Có gì bất mãn, nói phía sau thế nào cũng được. Nhưng mà ngươi nói ở ngay trước mặt của ta, vậy thì là ngươi không đúng. Từ giờ trở đi đến trước lúc ngươi lăn ra khỏi hoàng thành Thiên Ưng, chỉ cần để ta nghe được một câu nói nhảm nữa, thì ngươi không cần đi nữa. Không cần hoài nghi ta có dám hay không, đại khái ngươi có thể thử một chút.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Nói rồi, khí thế Diệp Viễn vừa thu lại, Lạc Thiên Kỳ liền cảm thấy như có một ngọn núi lớn vừa rời khỏi người mình.
Có điều, hắn có cuồng vọng hơn nữa, cũng không dám lấy mạng mình ra để cược, chỉ có thể im miệng không nói gì, bắt đầu lăn lộn ở trên mặt đất, từng chút từng chút lăn về phía ngoài thành.
“Thiên Bình, ngươi đưa hắn ra khỏi thành, nếu như còn dám nói nhảm, trực tiếp giết chết!” Diệp Viễn dặn dò Ninh Thiên Bình ở bên cạnh.
Ninh Thiên Bình cười ha ha, nói: “Vâng, đại nhân!”
Ninh Thiên Bình nhìn về Lạc Thiên Kỳ không có chút nào đồng tình.
Dám ở trước mặt đại nhân giả mạnh thì phải chuẩn bị tốt bị đại nhân đánh mặt.
Gia hỏa này chưa làm rõ tình hình, đã dám giả mạnh, thật đúng là không biết tốt xấu.
Đại nhân ngay cả Đan Ngọc Thiên Tôn còn dám vật tay, há lại để cho một Thiên Thần Cảnh nho nhỏ của Lạc gia như ngươi có thể mạo phạm?
Lão tổ nhà ngươi đến còn tạm được!
Những người khác câm như hến, nào còn dám giả mạnh ở trước mặt Diệp Viễn?
Lúc này, Diệp Viễn lại chậm rãi mở miệng nói: “Ta biết các ngươi cảm thấy hoàng thành Thiên Ưng là mặt trời đã xuống núi, cảm thấy ta nên nhận các ngươi làm đồ đệ, để giữ mạng sống, có điều… các ngươi nghĩ nhiều rồi! Ngày đó ở đại hội Vân Đan ta đã nói rất rõ ràng, muốn bái ta là thầy, thì phải nhận rất nhiều khảo nghiệm. Ta đã cho các ngươi cơ hội, là tự các ngươi không trân quý. Cho nên, Vân Dịch và Dương Hiên ở lại, những người khác có thể cút rồi!”
Không chỉ có Lạc Thiên Kỳ, những người khác cũng là giật mình nhìn về phía Diệp Viễn.
“Diệp Tông Sư, ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu rõ tình thế bây giờ đúng không? Một khi Vạn Bảo Lâu tan tác, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tiêu dao tự tại ở hoàng thành Thiên Ưng này sao? Không có Vạn Bảo Lâu che chở, sợ rằng ngươi sẽ là người đầu tiên mà đám người Đan Ngọc Thiên Tôn muốn khai đao!” Lạc Thiên Kỳ cười lạnh nói.
Hắn cảm thấy cần phải phân tích một chút tình thế bây giờ cho Diệp Viễn, nếu không hắn vẫn cảm thấy mình là Tông Sư cao cao tại thượng kia.
Diệp Viễn nhìn Lạc Thiên Kỳ bình tĩnh nói: “Ngươi nói quá nhiều! Ta bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?”
Lạc Thiên Kỳ giận quá mà cười, nói: “Được! Được! Đợi ngày ngươi trở thành chó nhà có tang, ta muốn xem xem, ngươi lấy cái gì để phách lối! Đến lúc đó, ngươi cùng đừng hối hận!”
Nói rồi, Lạc Thiên Kỳ quay người muốn rời khỏi.
“Đợi đã!” Bỗng nhiên, Diệp Viễn nói.
Bước chân Lạc Thiên Kỳ dừng lại, xoay người nhìn về phía Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thế nào, hối hận rồi? Bây giờ hối hận đã không kịp rồi!”
Diệp Viễn một bộ dáng lười biếng, thản nhiên nói: “Ta bảo ngươi lăn, chứ không bảo ngươi đi, ngươi không nghe thấy sao?”
Lạc Thiên Kỳ biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi! Ngươi dám nhục nhã ta? Lạc Thiên Kỳ ta là con cháu Lạc gia, ngươi muốn khai chiến với Lạc gia?”
Ánh mắt Diệp Viễn phát lạnh, một áp lực đáng sợ nghiền ép về phía Lạc Thiên Kỳ.
Ầm!
Lạc Thiên Kỳ không có chút sức phản kháng nào, trực tiếp bị uy áp của Diệp Viễn trấn áp gắt gao trên mặt đất.
Con ngươi của Vân Dịch và các võ giả Chân Thần cảnh ở một bên co lại, kinh hãi nhìn một màn này.
Thiên phú đan đạo của Diệp Viễn thì không cần nói nữa, bọn họ phục sát đất.
Nhưng mà bọn họ thế nào cũng không ngờ được, võ đạo của Diệp Viễn cũng mạnh như thế.
Mặc dù Lạc Thiên Kỳ là Chân Thần Cảnh, nhưng chỉ bằng một cỗ uy áp đã khiến đối phương nằm ở trên mặt đất không cách nào động đậy được, bọn họ không làm được.
Tính tình Diệp Viễn cũng không phải hùng hổ dọa người, ngươi không bái sư thì rời đi là được rồi.
Nhưng mà Lạc Thiên Kỳ quá phách lối, động một chút là lại lấy Lạc gia tới để dọa mình, thật sự coi mình dễ ức hiếp?
Cho dù Diệp Viễn có là bùn nặn, thì cũng có ba phẩn hỏa khí đi?
“Có gì bất mãn, nói phía sau thế nào cũng được. Nhưng mà ngươi nói ở ngay trước mặt của ta, vậy thì là ngươi không đúng. Từ giờ trở đi đến trước lúc ngươi lăn ra khỏi hoàng thành Thiên Ưng, chỉ cần để ta nghe được một câu nói nhảm nữa, thì ngươi không cần đi nữa. Không cần hoài nghi ta có dám hay không, đại khái ngươi có thể thử một chút.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Nói rồi, khí thế Diệp Viễn vừa thu lại, Lạc Thiên Kỳ liền cảm thấy như có một ngọn núi lớn vừa rời khỏi người mình.
Có điều, hắn có cuồng vọng hơn nữa, cũng không dám lấy mạng mình ra để cược, chỉ có thể im miệng không nói gì, bắt đầu lăn lộn ở trên mặt đất, từng chút từng chút lăn về phía ngoài thành.
“Thiên Bình, ngươi đưa hắn ra khỏi thành, nếu như còn dám nói nhảm, trực tiếp giết chết!” Diệp Viễn dặn dò Ninh Thiên Bình ở bên cạnh.
Ninh Thiên Bình cười ha ha, nói: “Vâng, đại nhân!”
Ninh Thiên Bình nhìn về Lạc Thiên Kỳ không có chút nào đồng tình.
Dám ở trước mặt đại nhân giả mạnh thì phải chuẩn bị tốt bị đại nhân đánh mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!