Không ít người đều thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Trên quảng trường Thiên Duyệt, đã không còn bao nhiêu người.
“Ai, tại sao có thể như vậy? Diệp Tông sư là kỳ tài ngút trời như thế, sao lại chết ở chỗ này?”
“Chúng ta nhận ân huệ của Diệp Tông Sư, không ngờ được… hắn lại chết ở chỗ này!”
Đám người lắc đầu thở dài, bỗng nhiên một giọng nói hừ lạnh nói: “Im miệng! Diệp Tông Sư không chết, hắn nhất định là đang cảm ngộ thiên đạo, rồi sẽ có một ngày tỉnh lại!”
“Được rồi, Lâm Thông, đi thôi, đã hai năm rồi! Ngươi không thấy những đan thần thất tinh kia cũng chỉ có thể ở trong Pháp Tắc Chi Hải hơn một tháng sao?” Tống Tử Thuần ở một bên lắc đầu thở dài.
Lâm Thông cười lạnh nói: “Ha ha, vậy thì thế nào? Diệp Tông Sư có thể dẫn động Pháp Tắc Chi Hải giáng lâm, sao có thể chết ở chỗ này? Ngươi không thấy, Pháp Tắc Chi Hải vẫn còn, không có tiêu tán sao? Tống Tử Thuần, muốn đi thì ngươi đi, ta nhất định phải chờ Diệp Tông Sư tỉnh lại! Diệp Tông Sư cho ta cuộc đời mới, không thấy hắn tỉnh lại, lòng ta khó yên!”
Vốn dĩ, Tống Tử Thuần là người kiên định ủng hộ Diệp Viễn nhất.
Nhưng mà, thời gian càng ngày càng lâu, khí tức Diệp Viễn càng ngày càng yếu, ngay cả hắn cũng không có lòng tin.
Ngược lại Lâm Thông, cực kỳ cố chấp, gắt gao ấn định Diệp Viễn không chết, nhất định phải chờ đến lúc hắn tỉnh lại.
Tổng Tử Thuần thở dài, quay người rời đi.
Có điều, mọi chuyện cũng không phát triển theo suy nghĩ của Lâm Thông.
Hắn vừa đợi, chính là mười năm, Diệp Viễn vẫn không có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại.
“Đoàn Vân Phi, U Vân Tam Bách Thủ của ngươi luyện được một nghìn lần chưa, mà dám lười biếng ở chỗ này?” Vân Dịch nhìn Đoàn Vân Phi đang nằm phơi nắng, nổi giận nói.
Đoàn Vân Phi chính là người thanh niên họ Đoàn lúc trước trào phúng Diệp Viễn, nhưng khi chọn thầy, Đoàn Vân Phi cũng không chút do dự lựa chọn Diệp Viễn.
Sau khi đám người đi vào hoàng thành Thiên Ưng, liền gia nhập Đan Tháp, chỉ là dựa theo dặn dò của Diệp Viễn, bọn họ chỉ có thể trở thành dược đồng, mỗi ngày làm những công việc tạp dịch như lấy phân, lấy linh dược thì cũng thôi đi, tu luyện lại cũng chỉ là thuật luyện dược cơ sở nhất.
Đối với những thiên tài đan đạo tâm cao khí ngạo này mà nói, đây quả thực là chuyện không thể chịu được.
Mỗi ngày bọn họ đều làm đi làm lại một chuyện buồn tẻ nhàm chán, căn bản không có thời gian tu luyện.
Theo bọn họ nghĩ, đây hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
Đây căn bản không phải rèn luyện bọn họ mà là đang tiêu khiển bọn họ.
Chưa đến nửa năm, đã có hơn mười người rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng.
Một năm sau, lại có bảy tám người không chịu nổi nữa, rời đi.
Những đệ tử thiên tài này, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút bối cảnh.
Về sau bọn họ lần lượt nghe được tin tức Diệp Viễn chết, liền rời đi như ong vỡ tổ.
Bây giờ mười năm trôi qua, ban đầu có bốn mươi người, giờ chỉ còn lại rải rác ba người.
Ngoại trừ Vân Dịch và Đoàn Vân Phi, còn có một người trẻ tuổi nữa tên là Dương Hiên.
Dương Hiên là người đứng thứ hai mươi của tổ ngũ tinh, cũng chính là người cuối cùng và cũng chỉ có hắn kiên trì tới bây giờ.
Đến ngay cả Lạc Thiên Kỳ, lúc nghe tin Diệp Viễn chết, cũng lập tức lựa chọn rời đi.
“Ha, Vân huynh, nếu như không phải ngươi bảo ta ở lại, Đoàn Vân Phi ta đã sớm rời đi rồi! Một cái U Vân Tam Bách Thủ rách nát, luyện đến mấy vạn lần, có tác dụng gì? Huống hồ, Diệp Viễn đã chết rồi, tiếp tục kiên trì nữa, còn có ý nghĩa sao?” Vẻ mặt Đoàn Vân Phi khinh thường nói.
Vân Dịch nhướng mày, hừ lạnh nói: “Đoàn Vân Phi ta vẫn luôn bảo ngươi dụng tâm tu luyện, ngươi lại cứ không nghe! Đọc trăm lần, sẽ thấy từ có nghĩa mới, đạo lý luyện đan cũng giống như thế! Ngươi dụng tâm luyện U Vân Tam Bách Thủ, tuyệt đối sẽ có cảm giác không giống nhau.”
Không ít người đều thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Trên quảng trường Thiên Duyệt, đã không còn bao nhiêu người.
“Ai, tại sao có thể như vậy? Diệp Tông sư là kỳ tài ngút trời như thế, sao lại chết ở chỗ này?”
“Chúng ta nhận ân huệ của Diệp Tông Sư, không ngờ được… hắn lại chết ở chỗ này!”
Đám người lắc đầu thở dài, bỗng nhiên một giọng nói hừ lạnh nói: “Im miệng! Diệp Tông Sư không chết, hắn nhất định là đang cảm ngộ thiên đạo, rồi sẽ có một ngày tỉnh lại!”
“Được rồi, Lâm Thông, đi thôi, đã hai năm rồi! Ngươi không thấy những đan thần thất tinh kia cũng chỉ có thể ở trong Pháp Tắc Chi Hải hơn một tháng sao?” Tống Tử Thuần ở một bên lắc đầu thở dài.
Lâm Thông cười lạnh nói: “Ha ha, vậy thì thế nào? Diệp Tông Sư có thể dẫn động Pháp Tắc Chi Hải giáng lâm, sao có thể chết ở chỗ này? Ngươi không thấy, Pháp Tắc Chi Hải vẫn còn, không có tiêu tán sao? Tống Tử Thuần, muốn đi thì ngươi đi, ta nhất định phải chờ Diệp Tông Sư tỉnh lại! Diệp Tông Sư cho ta cuộc đời mới, không thấy hắn tỉnh lại, lòng ta khó yên!”
Vốn dĩ, Tống Tử Thuần là người kiên định ủng hộ Diệp Viễn nhất.
Nhưng mà, thời gian càng ngày càng lâu, khí tức Diệp Viễn càng ngày càng yếu, ngay cả hắn cũng không có lòng tin.
Ngược lại Lâm Thông, cực kỳ cố chấp, gắt gao ấn định Diệp Viễn không chết, nhất định phải chờ đến lúc hắn tỉnh lại.
Tổng Tử Thuần thở dài, quay người rời đi.
Có điều, mọi chuyện cũng không phát triển theo suy nghĩ của Lâm Thông.
Hắn vừa đợi, chính là mười năm, Diệp Viễn vẫn không có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại.
“Đoàn Vân Phi, U Vân Tam Bách Thủ của ngươi luyện được một nghìn lần chưa, mà dám lười biếng ở chỗ này?” Vân Dịch nhìn Đoàn Vân Phi đang nằm phơi nắng, nổi giận nói.
Đoàn Vân Phi chính là người thanh niên họ Đoàn lúc trước trào phúng Diệp Viễn, nhưng khi chọn thầy, Đoàn Vân Phi cũng không chút do dự lựa chọn Diệp Viễn.
Sau khi đám người đi vào hoàng thành Thiên Ưng, liền gia nhập Đan Tháp, chỉ là dựa theo dặn dò của Diệp Viễn, bọn họ chỉ có thể trở thành dược đồng, mỗi ngày làm những công việc tạp dịch như lấy phân, lấy linh dược thì cũng thôi đi, tu luyện lại cũng chỉ là thuật luyện dược cơ sở nhất.
Đối với những thiên tài đan đạo tâm cao khí ngạo này mà nói, đây quả thực là chuyện không thể chịu được.
Mỗi ngày bọn họ đều làm đi làm lại một chuyện buồn tẻ nhàm chán, căn bản không có thời gian tu luyện.
Theo bọn họ nghĩ, đây hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
Đây căn bản không phải rèn luyện bọn họ mà là đang tiêu khiển bọn họ.
Chưa đến nửa năm, đã có hơn mười người rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng.
Một năm sau, lại có bảy tám người không chịu nổi nữa, rời đi.
Những đệ tử thiên tài này, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút bối cảnh.
Về sau bọn họ lần lượt nghe được tin tức Diệp Viễn chết, liền rời đi như ong vỡ tổ.
Bây giờ mười năm trôi qua, ban đầu có bốn mươi người, giờ chỉ còn lại rải rác ba người.
Ngoại trừ Vân Dịch và Đoàn Vân Phi, còn có một người trẻ tuổi nữa tên là Dương Hiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!