nghĩa?”
“Hừ… phép khích tướng… ngây thơ như vậy… vô dụng thôi.”
Đường Vũ nghe không hiểu nhưng Đường Tông Hoài là lão giang hồ, sao lại nghe không hiểu được chứ?
Diệp Viễn không nghĩ lại thành công một cách đơn giản như vậy, lạnh giọng cười: “Thì đã sao nào? Ngươi cứ coi như phép khích tướng là được rồi, sau này khi Đường huynh chết ở đầu đường, sẽ xuống Địa phủ hỏi tội ngươi, đến lúc đó xem ngươi trả lời thế nào.”
Cuối cùng tâm trạng thờ ơ của Đường Tông Hoài cũng có sự biến chuyến, ông quay người lại hỏi: “Lời ấy nghĩa là sao?”
“Không phải ngươi nói ta dùng phép khích tướng sao? Giờ hỏi nhiều thế làm gì? Ta vì tấm lòng hiếu tháo của Đường huynh nên mới đồng ý tới cứu ông, không ngờ ông lại từ chổi tấm lòng hiếu thảo đó, không cứu cũng được, cáo từ.”
Nói xong, Diệp Viên thật sự quay người bước đi.
“Khoan đã.”
Đường Tông Hoài và Đường Vũ cùng đồng thanh nói.
“Bá phụ còn có chuyện gì ư?”
Diệp Viên không để ý tới Đường Vũ, lạnh giọng nói.
“Ta muốn biết… tiếu huynh đệ… vừa nãy nói… rốt cuộc là vì sao?” Diệp Viễn nói đến việc Đường Vũ chết ở đầu đường thật sự đã kích động đến ông.
“Người sắp chết biết nhiều thế để làm gì? Không quan tâm đến việc sống chết của con trai mình, chỉ lo tìm đường chết cho bản thắn, ngươi không phải người vô tình vô nghĩa thì là gì?”
Diệp Viền cười nhạt nói.
Hình như nói hơi nhiều rồi, tiếng ho khan của Đường Tông Hoài càng ngày càng nhiều. “Chỉ… chí cần… tiểu huynh đệ nói rõ… ta… bằng lòng trị bệnh.”
Gương mặt coi thường của Diệp Viên vẫn không thay đổi, hán cười nhạt đáp: “ông tưởng rằng Đường Vũ vào được Học Viện Đan Võ, sau này tiền đồ sẽ rộng mở ư?”
Đường Tông Hoài nghi hoặc trả lời: “Lẽ… lẽ nào không phải vậy?”
“Đương nhiên không phải, Học Viện Đan Võ không những không phải là thánh địa như ông nghĩ trái lại là một nơi tàn khốc. Tất nhiên ta tin tướng Đường huynh chắc chắn chưa hề nhắc qua những chuyện này với ngươi, có phải thế không?”
Diệp Viễn vừa nói vừa nhìn Đường Vũ.