Nhìn thấy Lưu Minh Thiên Tôn thất bại, nhất thời vẻ mặt Trịnh Khải Nguyên mừng như điên.
Chỉ là, căn bản không có người nào phụ họa.
Tiếng cười ngừng dần, vẻ mặt Trịnh Khải Nguyên lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cười gượng hai tiếng, lấp liếm cho qua.
Chỉ là, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn, trở nên càng thêm oán độc.
Nếu như không phải tiểu tử này, hắn cũng sẽ không bị tất cả mọi người cô lập.
Lưu Minh Thiên Tôn nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Diệp Tông Sư, vừa rồi lúc bản tôn luyện chế, liền có một hệ sức mạnh mộc ở bên trong đảo loạn, đan dược căn bản không cách nào ngưng tụ được. Phương án kia… không thể thực hiện được!”
Người khác nhìn về phía Diệp Viễn, lộ ra thần sắc lo lắng.
Một khi thất bại, cuộc đời này của Diệp Viễn sẽ không thể luyện đan nữa.
Đối với một Luyện Dược Sư mà nói, đây quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Đặc biệt là tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn, còn cao siêu như vậy.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại giống như không có vấn đề gì cả, chỉ thản nhiên nói: “Nếu như không được, vậy thì đổi phương án thứ hai đi.”
Lưu Minh Thiên Tôn gật đầu, bắt đầu dựa theo phương án thứ hai luyện đan.
Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh nhìn xem, quan điểm đối với Lưu Minh Thiên Tôn đã dần dần thay đổi.
Xem ra, là mình hiểu lầm hắn.
Hiển nhiên Lưu Minh Thiên Tôn không giống với người khác, tìm hắn tới là để làm khó hắn, mà chỉ là thuần túy muốn nhìn xem thực lực của mình như thế nào.
Điểm này, Diệp Viễn có thể nhìn ra được từ thái độ luyện đan của hắn.
Dựa vào ánh mắt của Diệp Viễn, dù là Lưu Minh Thiên Tôn có chút hành động ăn gian, sao có thể tránh được ánh mắt hắn?
Nhưng mà, loại phương án thứ nhất thất bại, rõ ràng cho thấy tổ hợp linh dược có vấn đề mà không phải là Lưu Minh Thiên Tôn không cố sức.
Thời gian lại trôi qua, trên trán Lưu Minh Thiên Tôn cũng chảy ra mồ hôi lấm tấm.
Khống chế đối với dược đỉnh của hắn, càng ngày càng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, lại “phốc xuy” một tiếng, thất bại lần nữa!
Sắc mặt một đám Thiên Tôn đều là hơi biến, đây là lần thứ hai thất bại, cũng đại biểu Diệp Viễn không có đường lui.
“Ha ha, Lưu Minh huynh, lần này chắc là sức mạnh hệ hỏa quấy phá đúng không? Lần tiếp theo, chắc sẽ đến lượt hệ lôi! Loại sai lầm cấp thấp này, Luyện Dược Sư sẽ không phạm phải, hắn lại thề chắc chắn nói nhất định có thể thành công, thực sự là không biết tốt xấu! Theo ta thấy, hắn đối với đan đạo dốt đặc cán mai, căn bản là cái trò mèo! Lý giải trước đó, chỉ sợ là Phiêu Vũ huynh dạy cho hắn đi.”
Thất bại hai lần, khiến lòng tin của Trịnh Khải Nguyên tăng lên nhiều, hắn càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Vốn dĩ, đan dược thuần thuộc tính phong đã khó phối hợp với thuộc tính khác, làm sao mà dung hợp được?
Tử Dực Thiên Tôn nhíu mày, nói: “Diệp Tông Sư, hay là… hay là thôi đi? Chỉ cần ngươi mở miệng, bản tôn và Phiêu Vũ huynh sẽ đảm bảo, tuyệt đối không có người nào dám làm gì ngươi!”
Nghe lời này, Trịnh Khải Nguyên không khỏi biến sắc.
“Tử Dực huynh, ngươi đây là muốn lấy thế đè người?” Trịnh Khải Nguyên trầm giọng nói.
Tử Dực Thiên Tôn thản nhiên nói: “Phải thì thế nào?”
“Ngươi!” Trịnh Khải Nguyên không khỏi một hồi chán nản.
Ở vùng đất Nam giới này, Tử Dực Thiên Tôn còn được, nhưng mà địa vị của Phiêu Vũ Thiên Tôn quá cao quý.
Trịnh gia hắn, tính đi tính lại cũng chỉ là thánh địa hạng ba, kém quá xa so với đại đế đô Kim Hoán.
Bây giờ, nhìn thấy Diệp Viễn sắp thua, Tử Dực Thiên Tôn lại hướng về Diệp Viễn, lẽ nào hắn không để ý Diệp Viễn đoạt Sư Tông Lệnh của hắn sao?
Đúng lúc này, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ý tốt của Tử Dực huynh, Diệp mỗ xin nhận. Có điều, lời Diệp mỗ đã nói ra là phải thực hiện, đương nhiên sẽ không đổi ý. Không phải còn phương án cuối cùng sao, thắng thua còn chưa biết đâu!”
Nghe lời này, đám Thiên Tôn không khỏi âm thầm lắc đầu.
Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ!
Nhìn thấy Lưu Minh Thiên Tôn thất bại, nhất thời vẻ mặt Trịnh Khải Nguyên mừng như điên.
Chỉ là, căn bản không có người nào phụ họa.
Tiếng cười ngừng dần, vẻ mặt Trịnh Khải Nguyên lúng túng, không thể làm gì khác hơn là cười gượng hai tiếng, lấp liếm cho qua.
Chỉ là, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn, trở nên càng thêm oán độc.
Nếu như không phải tiểu tử này, hắn cũng sẽ không bị tất cả mọi người cô lập.
Lưu Minh Thiên Tôn nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Diệp Tông Sư, vừa rồi lúc bản tôn luyện chế, liền có một hệ sức mạnh mộc ở bên trong đảo loạn, đan dược căn bản không cách nào ngưng tụ được. Phương án kia… không thể thực hiện được!”
Người khác nhìn về phía Diệp Viễn, lộ ra thần sắc lo lắng.
Một khi thất bại, cuộc đời này của Diệp Viễn sẽ không thể luyện đan nữa.
Đối với một Luyện Dược Sư mà nói, đây quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Đặc biệt là tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn, còn cao siêu như vậy.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại giống như không có vấn đề gì cả, chỉ thản nhiên nói: “Nếu như không được, vậy thì đổi phương án thứ hai đi.”
Lưu Minh Thiên Tôn gật đầu, bắt đầu dựa theo phương án thứ hai luyện đan.
Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh nhìn xem, quan điểm đối với Lưu Minh Thiên Tôn đã dần dần thay đổi.
Xem ra, là mình hiểu lầm hắn.
Hiển nhiên Lưu Minh Thiên Tôn không giống với người khác, tìm hắn tới là để làm khó hắn, mà chỉ là thuần túy muốn nhìn xem thực lực của mình như thế nào.
Điểm này, Diệp Viễn có thể nhìn ra được từ thái độ luyện đan của hắn.
Dựa vào ánh mắt của Diệp Viễn, dù là Lưu Minh Thiên Tôn có chút hành động ăn gian, sao có thể tránh được ánh mắt hắn?
Nhưng mà, loại phương án thứ nhất thất bại, rõ ràng cho thấy tổ hợp linh dược có vấn đề mà không phải là Lưu Minh Thiên Tôn không cố sức.
Thời gian lại trôi qua, trên trán Lưu Minh Thiên Tôn cũng chảy ra mồ hôi lấm tấm.
Khống chế đối với dược đỉnh của hắn, càng ngày càng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, lại “phốc xuy” một tiếng, thất bại lần nữa!
Sắc mặt một đám Thiên Tôn đều là hơi biến, đây là lần thứ hai thất bại, cũng đại biểu Diệp Viễn không có đường lui.
“Ha ha, Lưu Minh huynh, lần này chắc là sức mạnh hệ hỏa quấy phá đúng không? Lần tiếp theo, chắc sẽ đến lượt hệ lôi! Loại sai lầm cấp thấp này, Luyện Dược Sư sẽ không phạm phải, hắn lại thề chắc chắn nói nhất định có thể thành công, thực sự là không biết tốt xấu! Theo ta thấy, hắn đối với đan đạo dốt đặc cán mai, căn bản là cái trò mèo! Lý giải trước đó, chỉ sợ là Phiêu Vũ huynh dạy cho hắn đi.”
Thất bại hai lần, khiến lòng tin của Trịnh Khải Nguyên tăng lên nhiều, hắn càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Vốn dĩ, đan dược thuần thuộc tính phong đã khó phối hợp với thuộc tính khác, làm sao mà dung hợp được?
Tử Dực Thiên Tôn nhíu mày, nói: “Diệp Tông Sư, hay là… hay là thôi đi? Chỉ cần ngươi mở miệng, bản tôn và Phiêu Vũ huynh sẽ đảm bảo, tuyệt đối không có người nào dám làm gì ngươi!”
Nghe lời này, Trịnh Khải Nguyên không khỏi biến sắc.
“Tử Dực huynh, ngươi đây là muốn lấy thế đè người?” Trịnh Khải Nguyên trầm giọng nói.
Tử Dực Thiên Tôn thản nhiên nói: “Phải thì thế nào?”
“Ngươi!” Trịnh Khải Nguyên không khỏi một hồi chán nản.
Ở vùng đất Nam giới này, Tử Dực Thiên Tôn còn được, nhưng mà địa vị của Phiêu Vũ Thiên Tôn quá cao quý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!